Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 543: Nhất thảo đỉnh sơn (1)

Thiên Đấu Sơn, phong cảnh mỹ lệ, khí hậu mát mẻ, nhất là vào mùa xuân lại càng dễ chịu.
Ba người ngồi bên bàn dây leo trên đỉnh núi hàn huyên, không chỉ nói về việc của Thạch Sinh cùng Hôi Miễn, còn nói về chuyện bên long tộc, nghe Tiêu Dũng và lão đằng đầu nói về ấn tượng và cảm xúc vốn ban đầu, còn biết được thêm quá trình tu hành của Tiêu Dũng.
"Nói cách khác, lúc ấy lão giao cũng động thủ? Khí tức của lão ta với con giao long kia mạnh hơn nhiều ít?"
Nghe Dịch Thư Nguyên hỏi, Tiêu Dũng thần sắc nghiêm túc gật đầu trả lời.
"Mạnh đến mức không lường được! Lão giao kia chỉ trừng cần trừng mắt đã khiến ta thấy áp lực đè nặng, thời gian tu luyện chắc chắn không ngắn, hai con giao long phía sau rõ ràng là nghe theo lệnh y."
Dịch Thư Nguyên cầm quạt xếp dùng sườn quạt vuốt cằm, như có điều suy nghĩ nhìn kỹ tới chén trà nhỏ trên bàn.
Giờ phút này gió mát thổi qua đỉnh núi, thổi trúng chén nhỏ làm nước trà gợn sóng, trong chén còn có vài lá trà.
Dịch Thư Nguyên nhìn đến mất hồn, Tiêu Dũng muốn nói lại bị lão đầu kế bên kéo ống tay áo ngăn cản, ý bản y im lặng.
Hai người ngồi ngay bên cạnh lẳng lặng chờ đợi Dịch Thư Nguyên suy nghĩ, vô tình theo tầm mắt Dịch Thư Nguyên nhìn vào chén trà nhỏ, tiếp theo trái tim cả hai nhảy dựng.
Chỉ thấy trong chén trà nhỏ, hay nói đúng hơn là vài lá trà trong nước dần dần theo làn sóng hóa thành vài con giao long, lội lên lội xuống trong chén.
Giao long đạp sóng nhỏ tạo "Sóng lớn" rít gào lên trời, chỉ là chẳng có âm thanh nào được truyền ta từ chén nhỏ cả.
Dịch Thư Nguyên tay phải bấm tay tính toán, mà giao long trong chén trà nhỏ cũng dần dần biến hóa theo từ một con giao long lục sắc biến thành màu khác.
Một con giao long già mạnh mẽ màu xanh ánh vàng, mộ con lam long râu dài linh động, một con giao long màu đỏ nhợt uốn lượn, cuối cùng một con giao long vàng nhạt giương nanh múa vuốt, nhưng lân phiến trước ngực bị lật ra với dấu vết của tia sét đánh.
Sau một hồi, sắc mặt Dịch Thư Nguyên thay đổi, tràng cảnh trong chén trà chén liền tiếp tục có biến hóa.
Có thêm hai lá trà hóa giao long, một xanh một vàng, vài lá trà gần đó cũng có dấu hiệu biến hóa.
Càng suy tính tinh thần càng mệt nhọc, Dịch Thư Nguyên tự giác không tính đến mức này, nhưng do tinh thần của bản thân mạnh vượt bậc.
Dù vậy, hôm nay suy tính dễ dàng vượt qua ngoài dự liệu của hắn, Dịch Thư Nguyên bất giác nhìn lên bầu trời, không khỏi hoài nghi đây chính là ý trời.
Tất nhiên, dựa vào tình huống hiện giờ muốn tính ra mọi chuyện vẫn quá miễn cưỡng, cũng không dám tính quá sâu vận nhất khí cơ tác động đến Chân Long thì phiền toái.
"Không thể không nói, long tộc thật sự quá lớn, chỉ một chi nhỏ trong đó đã phức tạp như thế."
Dịch Thư Nguyên tự lẩm bẩm, nhìn đám giao long không ngừng sinh ra trong chén nhỏ, khí tức quay quanh con giao long hoa lân quá thuần khiết, nhưng trong vận số lại có hung sát, tuy rằng mờ nhạt nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt của Dịch Thư Nguyên.
Trong lòng như có suy nghĩ, Dịch Thư Nguyên thổi ra một hơi về phía chén trà.
Đối với thủy vực hình thành trong chén nước trà mà nói, một hơi đó giống như một cơn bão không ngừng lật trà vụn dưới đáy chén lên, long khí màu đen trên người giao long hoa lân nổi lên, giống như là dơ bẩn ở dưới đáy hồ bị gió lốc lật ra, làm cho Dịch Thư Nguyên phải nheo mắt nhìn.
Nếu không phải lần này ra biển, cùng với chuyện của Thạch Sinh, Dịch Thư Nguyễn sẽ không thể nào chú ý đến việc bên long tộc.
Bởi vì mối quan hệ với Giang Lang, thật ra ấn tượng của Dịch Thư Nguyên với long tộc cũng không tệ.
Nhưng ấn tượng không tệ thì không tệ, sự thật bày ra ngay ở trước mắt, con giao long hoa lân nọ rõ ràng đã là việc ác ghê tởm, chỉ bởi vì long tộc bảo vệ cho nên tới giờ vẫn vô sự.
Hơn nữa từ quẻ tượng xem ra, dù con giao long đó trải qua chuyện lần này, cảm giác hung ác đó lại càng tăng thêm.
Mãi Dịch Thư Nguyên mới chợt nhớ bản thân đang nói chuyện với người khác, ý niệm trong đầu khẽ động, chén trà nhỏ ngay tức trở lại bình thường, chỉ còn lá trà và nước trà, không còn con giao long nào cả.
"Để cho hai vị chê cười rồi, Dịch mỗ nhàn rỗi nhàm chơi đùa một chút mà thôi."
Thấy Dịch Thư Nguyên cười như thế hai ngươi cũng không nói gì.
"Ách, không dám không dám!"
"Tiên trưởng, vui đùa thứ cũng quá thần kỳ rồi."
Lão đằng đầu mở miệng nói "quả thực thần kỳ", trong lòng lại liên tưởng đến Thủy Thần Khai Dương tiền nhiệm Niên Triêu Sinh, Dịch Đạo Tử tiên trưởng thấy thế nào cũng không giống là người tự dưng gây chuyện.
Dịch Thư Nguyên cầm chén trà nhỏ lên uống cạn, ngay cả lá trà cũng nuốt, sau đó đứng dậy.
"Ở Thiên Đấu Sơn quấy rầy đã mấy ngày, nếu Quân Hầu đã không việc gì, Dịch Mỗ cũng nên cáo từ!"
Mấy ngày? Không phải chỉ mới một buổi sáng thôi sau?
Lão đằng đầu tự hỏi trong lòng, nhưng vừa nghe thấy Dịch Thư Nguyên muốn đi đã vội vàng giữ lại.
"Dịch tiên trưởng mới đến Thiên Đấu Sơn, sao không ở lâu một chút, ít nhất cũng phải để lão phu tận tình tiếp đón chứ!"
"Đúng vậy, tiên trưởng, tuy rằng Tiêu Dũng ta không thể nào báo đáp ân tình chỉ điểm của ngài, nhưng vẫn phải tiếp đãi ngài long trọng đã!"
Dịch Thư Nguyên phe phẩy cây quạt.
"Là ngươi cứu được Thạch Sinh, Dịch mỗ chẳng qua là lấy thân phận trưởng bối của Thạch Sinh báo đáp Quân Hầu mà thôi! Đi đây đi đây, ta còn phải nhanh đến thăm Thạch Sinh nữa."
"Nhưng mà tiên trưởng…trước ngài đã cho Tiên đan, bây giờ lại càng là...";
Nói đến này, Tiêu Dũng bỗng nhiên vỗ mạnh đầu.
"Ai nha, sao ta lại tự nhiên quên mất việc này nhỉ."
Dịch Thư Nguyên tò mò nhìn Tiêu Dũng, y vừa nói vừa chỉ tay về phía lưng sườn núi.
"Tiên trưởng, Thiên Đấu Sơn này chính là địa phương thanh tú, trong núi vô số kỳ hoa dị thảo, ngài là tiên đạo cao nhân dĩ nhiên không bỉ vào mắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận