Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 621: Bèo nước gặp nhau (1)

Nam tử trước mắt mặc dù không mang theo binh khí, nhưng cách ăn mặc này vừa nhìn liền biết là người trong giang hồ, cho nên phản ứng của đối phương cũng đã sớm trong dự liệu của A Phi.
Trừ phi dùng tên giả, nếu không ba chữ "Mạch Lăng Phi" trên giang hồ vẫn tương đối có phân lượng, chỉ cần không phải hạng người cô lậu quả văn, người ở tuổi này ít nhiều đều đã nghe qua.
Nhưng mà cái tên Trì Khánh Hổ này, A Phi hoàn toàn chưa từng nghe qua, có lẽ đối phương chỉ là một người vô danh trên giang hồ.
Nhưng A Phi kết giao người cũng không nhìn danh tiếng của người khác mà chỉ nhìn cảm giác, huống chi hiện tại chỉ là tình cờ gặp mặt mà không có ý kết thân, cũng không cần bối cảnh gì.
Hai người hành lễ với nhau xong, A Phi liền đi ra khỏi đại điện, đi về phía cửa miếu, Trì Khánh Hổ cũng không có lập tức đuổi theo chỉ nhìn bóng lưng A Phi, thần sắc lộ chút hưng phấn.
Ngược lại A Phi đi đến tiền viện miếu Chân Quân, phát giác được nam tử vẫn như cũ lưu tại trong miếu, trong lòng thoáng có chút kinh ngạc.
Rất rõ ràng đối phương nhận ra y, nhưng lại bảo trì bình thản như vậy, điều này làm cho A Phi suy tư một chút.
Cũng không phải A Phi hiện giờ tự luyến đến loại tình trạng này, mà là hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, y tự nhận nếu đổi chỗ, chính mình không có khả năng không muốn giao lưu thêm một chút.
Trong chủ điện miếu Chân Quân, nam tử lần nữa nhìn về phía tượng Hiển Thánh Chân Quân đứng trang nghiêm trên thần đài.
Tòa miếu này xem như là chủ miếu của Hiển Thánh Chân Quân, tu kiến rất quy mô, hết thảy đồ vật trong miếu cũng đều nghiên cứu kỹ, tượng thần chắc hẳn cũng chất lượng hơn một bậc so với những nơi khác, mỗi một mảnh lân trên áo giáp đều dát vàng.
Mi tâm tượng thần có một vết đỏ tươi đẹp, tựa như một ngọn lửa tinh tế, ánh mắt bình tĩnh vừa nhìn về phía trước, lại tựa như liếc về phía nam tử ngẩng đầu.
Rất nhiều người nhìn tượng thần, thậm chí là chân dung, có đôi khi đều có một loại ảo giác, bất luận mình đi đến phương vị nào, ánh mắt trên tượng đều giống như đang nhìn về phía mình, mà vào thời khắc này loại ảo giác đó trên người nam tử càng rõ ràng, thậm chí gã cảm thấy đây không phải ảo giác.
"Ôi, thần? Quỷ?"
Nam tử cũng xoay người đi ra ngoài đại điện.
Truyền thuyết Hiển Thánh Chân Quân nghe một chút coi như xong, nhưng tại Lĩnh Đông của Đại Dong trong hai năm qua phát sinh cố sự, lại không thể không khiến lòng người chấn động.
Lúc này chẳng qua là trời vừa sáng không bao lâu, thời gian còn rất sớm, khách hành hương trong miếu Chân Quân rất ít, mấy người thợ trong miếu đang treo đồ trang trí năm mới trong miếu, đối với Trì Khánh Hổ thì phần nhiều là liếc mắt nhìn một cái rồi không để ý tới nữa.
Trì Khánh Hổ đi ra ngoài miếu, có thể nhìn thấy rất nhiều người vội vàng đi chợ, hoặc là bước nhanh, hoặc là chậm rãi chờ xếp hàng vào thành.
Có người vội vàng mang đồ vào thành bán, có người thì vội vàng mua vài thứ về nhà, từ lập xuân đến ba mươi tết vẫn còn mấy ngày, là tân xuân chân chính sắp tới.
Một năm mới này đối với người Lĩnh Đông mà nói càng lộ ra ý nghĩa bất phàm, có người hoài niệm thương cảm, nhớ lại người thân đã mất đi trong tai kiếp, có người hy vọng tương lai, cũng tràn ngập lòng tin đối với cuộc sống mới.
Trì Khánh Hổ nhìn về phía cửa thành, nhìn thấy một đám người đang xếp hàng vào thành, nhìn thấy sinh cơ bừng bừng.
Rất khó tưởng tượng được, một hai năm trước, nơi này hoang tàn khắp nơi.
"Không phải Đại Dung đã mục nát không chịu nổi rồi sao."
- Chú thích, từ những chương sau Đại Dong sẽ đổi thành Đại Dung cho thuận theo Hán Việt. Hết chú thích.
Trì Khánh Hổ không khỏi lẩm bẩm.
Trong thành Đăng Châu bây giờ cũng là một mảnh náo nhiệt, không chỉ là nơi này, từng huyện thậm chí từng thôn, khắp nơi đều là đỏ hồng lửa lửa, tận lực giăng đèn kết hoa.
Người Lĩnh Đông dường như muốn tản uế khí ra thông qua tết âm lịch này, nhà nhà đều náo nhiệt.
Trì Khánh Hổ lần đầu tiên đến Đăng Châu, thật sự là nhìn không ra nơi này đã từng gặp phải đại tai, trong ánh mắt cảm khái cũng dần dần lộ ra nghiêm túc, Đăng Châu là một trạm quan trọng trong hành trình đi Lĩnh Đông của gã, kết quả cũng là có thể xác minh lẫn nhau với những nơi khác ở Lĩnh Đông trước đây.
Trong lòng cũng có một kết luận tương đối rõ ràng: Đại Yến ta, hổ dữ lởm chởm, Đại Dung, sài nằm sấp cũng vậy!
Bỏ qua ý nghĩ này trong đầu, Trì Khánh Hổ nhanh chân đi về phía một tửu lâu, bỏ qua những chuyện này, dị quốc tha hương phồn hoa cũng có một ý vị khác, đi ra ngoài cũng phải tranh thủ vui vẻ.
Trong tửu lâu hiện giờ đang vô cùng náo nhiệt, sinh ý thịnh vượng, Trì Khánh Hổ nhìn thấy lầu một đã hoàn toàn đầy khách, cũng không hỏi gì nữa, đi tới quầy hàng không đợi chưởng quỹ chào hỏi đã trực tiếp mở miệng.
"Chưởng quầy, mua một bình rượu mạnh nhất của các ngươi!"
Chưởng quỹ đánh giá người đến một chút, cười nói.
"Vị khách quan này, rượu ngon nhất và rượu mạnh nhất của chúng ta không phải là một loại rượu."
"Vậy thì lấy loại mạnh nhất đi!"
Lúc Trì Khánh Hổ nói chuyện, trong tửu lâu náo nhiệt có thực khách cao giọng hô.
"Chưởng quầy, cho ta một Thiêu Tiêm Tửu ! ".
"Được rồi, ngài chờ một lát !"
Chưởng quỹ trả lời một câu, cũng mang theo ý cười nhìn Trì Khánh Hổ nói.
"Cũng cho ngài một Thiêu Tiêm Tửu!"
Chưởng quỹ trực tiếp xoay người lấy hai cái bình gốm đã dán trên quầy, xoay người đặt lên quầy, một bình do tiểu nhị lấy đi, một bình khác đương nhiên là cho Trì Khánh Hổ.
"Khách quan, năm mươi văn tiền!"
Trì Khánh Hổ lấy ra túi tiền lấy ra mấy đồng tiền lớn, sau đó lại nhíu mày lục tục lấy ra rất nhiều tiền lẻ, đến cuối cùng còn thiếu một chút, trên mặt lập tức lộ ra một chút thần sắc xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận