Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 257: Phù quang dược kim (1)

Buổi tối không cho phép hành khách tự mình tùy tiện đốt đèn trong khoang thuyền, nhưng bên trong cũng không phải là một mảnh đen nhánh, có một cái lồng sắt có lưới cột đèn nhỏ bên trong, cũng miễn cưỡng cung cấp một chút ánh sáng.
Trong khoang thuyền lờ mờ, có người đã ngủ rồi, có người lại loạt soạt không ngừng tạo ra động tĩnh, về phần bến tàu ngoài khoang thuyền lại vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ, chỉ bất quá cách thuyền lớn cũng xa hơn một chút.
Dịch Thư Nguyên lại một lần nữa rời khỏi khoang thuyền ra ngoài, đi tới bên trên boong thuyền.
Giờ phút này trăng sáng đã nhô lên cao, bầu trời lốm đốm đầy những ngôi sao, gió bắt đầu lướt nhẹ qua trên mặt sông thổi ra những gợn sóng.
Con sông lớn Khai Dương là công trình vĩ đại tiền triều dưới thời kỳ quốc lực cường thịnh mở ra, mặc dù lúc ấy không ngừng có tiếng kêu than, nhưng không thể không nói, cho đến ngày nay, việc mở con sông lớn này đúng là hành động vĩ đại tạo phúc trạch cho tử tôn muôn đời.
Lúc Dịch Thư Nguyên biên soạn huyện chí trong huyện Nguyên Giang, đã hiểu rõ về con sông lớn này từ trong tài liệu lịch sử.
Xác thực mà nói, con sông này chính là quán thông đông nam cùng tây bắc hai nơi giàu có và đông đúc, toàn bộ ước chừng dài chín nghìn dặm, bình quân độ rộng đường sông là hơn mười trượng.
Như một đoạn sông lớn ngoài thành Minh Châu này, bởi vì cùng liên hệ với sông lớn nguyên bản, cộng thêm một khối đất trũng có sẵn, càng là tạo thành một mảnh thuỷ vực rộng lớn khoảng 100 trượng.
Dịch Thư Nguyên đi đến boong tàu, cuối tháng giêng, gió lạnh vẫn rét thấu xương như trước, không có người nào đi lại trên boong thuyền vào lúc này cả, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, đã đến trên đỉnh khoang thuyền.
Đầu thuyền đã sớm đổi hướng, giờ phút này đầu đã hướng về phía mặt sông.
Dịch Thư Nguyên ngồi xuống ngay tại chỗ, dựa vào rào chắn thấp bé bên cạnh, nhìn xem náo nhiệt trên bến tàu, nhìn qua ngọn đèn dầu bên phía thành Minh Châu xa xôi, lại quay đầu nhìn trên mặt sông kênh đào.
Cảnh ban đêm có gió thổi khiến mặt sông gợn sóng bất định, ánh trăng chiếu xuống, giờ phút này chiết xạ ra một cái góc độ trong tầm mắt của Dịch Thư Nguyên.
Cái góc độ này khiến cho ánh trăng trong mắt Dịch Thư Nguyên tựa như nhảy lên trên gợn sóng, mang theo từng hồi lập lòe lại không hề chói mắt.
Trong lúc nhất thời, Dịch Thư Nguyên nhìn có chút ngây dại.
Dịch Thư Nguyên tựa như không phải nhìn nước, cũng không phải nhìn ánh sáng, mà chính là nhìn sự mênh mông cuồn cuộn bất bình bất định lên xuống, chính là nhìn lập lòe lưu chuyển lại dẫn gió động sóng.
Gợn nước di động, ánh trăng sát cánh, có ánh sáng hữu ảnh, như mộng như ảo.
Trong tay áo Dịch Thư Nguyên có một đạo sáng bóng không thấy được bay ra, bên cạnh tay liền hiện ra cái hồ lô rượu kia, hắn đung đưa hồ lô, cảm thụ được rượu tồn tại bên trong lắc lư, tựa như bên trong cũng mang theo mặt sông sóng cả.
"Trăng sáng ngàn dặm, phù quang dược kim."
Cách đó không xa, một chiếc thuyền hoa đang oanh oanh yến yến cùng với tiếng hoan hô nói cười chậm rãi rời khỏi bến tàu, chiếc thuyền này hẳn là đã tuyển đủ khách nhân rồi, muốn vừa chạy trên mặt sông vừa phong nhã tầm hoan.
Một cỗ mùi hương son phấn nhàn nhạt bay đến theo gió, thuyền hoa chậm rãi lướt qua gần chỗ thuyền lớn của Dịch Thư Nguyên, khiến cho Dịch Thư Nguyên nhìn lướt qua.
"Cũng chỉ có thuyền hoa mới muộn như thế này chạy thuyền đi."
Trên thuyền hoa có hai ba nữ nhân khoác áo lông nhung, cho dù thời tiết lạnh cũng đi ra bên ngoài khoang thuyền hít thông khí.
"Ngươi nhìn bên đó."
Có nữ tử phát hiện trên đỉnh thuyền lớn có người đang ngồi một mình, mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng trong ánh trăng hiện ra đại khái là một vị công tử tóc dài, vịn hồ lô dựa vào trên lan can thấp bé, ống tay áo đong đưa tóc dài bay lên.
Nữ tử cùng một chỗ thuận theo ngón tay người bên cạnh nhìn qua phía kia, có chút xuất thần.
Cho dù là chỉ liếc mắt nhìn từ xa xa, đã hình dung thấy sự tiêu sái, bồng bềnh như tiên của người công tử kia.
Dịch Thư Nguyên có thể cảm nhận được có ánh mắt nhìn đến, nhưng lại không biết mình giờ phút này đã trở thành một phần tốt đẹp, là người không thể chạm đến trong lòng nàng.
Thẳng đến khi Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn lại, mấy nữ tử này mới dùng quạt che mặt rời đi.
Hồ lô trong tay đã không còn lắc lư, nhưng rượu bên trong lại vẫn bành trướng không ngừng như cũ.
Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt sông, nhớ tới lần đấu pháp cùng miêu yêu trong thôn trại lúc trước, cái loại mạo hiểm kích thích đó, cùng với cảm giác thiêu cháy rõ mồn một trong bụng trước mắt.
Thoáng chớp mắt, thời gian đã đến nửa đêm, bên bến tàu gần đó cũng đã yên tĩnh trở lại, lúc này Dịch Thư Nguyên cũng dần dần hoàn hồn.
"Rượu trong bầu, trăng trong nước, thiên dương nguyệt âm, phù quang dược kim."
Sau khi thì thào tự nói, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên rút nút hồ lô rượu ra, sau đó tiện tay ném đi.
"Biến hóa ảo diệu, tiên pháp cơ duyên, có lẽ chỉ ở một ý niệm!"
Trong tiếng kêu nhẹ của Dịch Thư Nguyên, hồ lô rượu xoay tròn vài vòng trên không trung, sau cùng "Phù phù" một tiếng rơi xuống trên mặt sông xa xa, rơi đúng vào chỗ ánh trăng đong đưa trong tầm mắt Dịch Thư Nguyên.
Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên nhớ kỹ cảnh sắc lúc nãy, nhắm hai mắt lại, tay áo bên phải đã trượt ra quạt xếp, theo pháp lực trong thân vận hành, cây quạt ở trong sương mù liền hóa thành cán bút.
Sương mù cũng không tiêu tán, ngược lại khiến cho Dịch Thư Nguyên cũng trở nên mông lung.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Dịch Thư Nguyên nguyên bản ngồi ở đỉnh thuyền, liền giống sương hình người, tán loạn tan biến ở trong gió.
Mà trên mặt sông, Dịch Thư Nguyên hai mắt nhắm nghiền đã xuất hiện trong gió, tay hắn cầm cán bút đầu dưới chân trên, lấy tư thế rơi lộn đầu xuống mặt sông.
Ống tay áo phần phật trong gió, ngòi bút rơi xuống mặt sông cũng lên xuống trong gợn sóng, cũng không có mang theo Dịch Thư Nguyên cùng nhau rơi vào trong nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận