Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 403: Gấm dệt tàng y (1)

Lúc chạy nhanh về phía bờ rào, Trác Tình vẫn còn loại cảm giác mình không phải đang nằm mơ đấy chứ, nàng không trực tiếp chạy về phía cửa viện, mà chạy một đoạn về bên cạnh hàng rào, sau đó mới bước nhanh đi về phía cửa vào.
"Dịch tiên sinh, Hôi Miễn!"
Giọng nói của Trác Tình rõ ràng kèm theo vui mừng khó có thể kiềm chế, sau khi ra tới đầu cửa hình như mới phát hiện bên cạnh Dịch Thư Nguyên còn có một lão nhân cùng một đứa trẻ.
"Bọn họ là…"
Nhìn Tề Trọng Bân cùng Thạch Sinh, Trác Tình rõ ràng sửng sốt một chút, may mà Thạch Sinh rất nhanh đã cắt đứt suy nghĩ lung tung trong đầu nàng.
"Sư phụ, nàng trông thật giống ngài nha. Không đúng, là giống với bộ dạng ngài biến hóa."
Thạch Sinh có chút biểu đạt không rõ ràng ý của mình cho lắm, tỷ tỷ này cùng nữ tiên mà sư phụ biến thành chí ít có tám phần tương tự!
Khỏi phải nói Thạch Sinh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngay cả Tề Trọng Bân cũng ngây người tại chỗ, nhìn kỹ nữ tử vừa ra ngoài một chút, lại nhìn sư phụ mình một chút, ngoại trừ không kinh sợ ra tiếng, không sai biệt lắm cũng đã viết sự kinh ngạc lên trên mặt rồi.
Dịch Thư Nguyên vỗ vỗ đầu, xém chút nữa quên mất còn có việc này.
"Quả thật rất giống! Lúc đầu sư phụ cũng coi như là ứng niệm tùy tâm, dựa vào bộ dáng của nàng để biến thành."
Dịch Thư Nguyên vừa nói chuyện, vừa dẫn theo Thạch Sinh cùng Tề Trọng Bân đi tới.
"Vị này chính là Trác Tình cô nương, là một vị bằng hữu của sư phụ!"
Nói xong, Dịch Thư Nguyên chỉ về phía Thạch Sinh cùng Tề Trọng Bân nói.
"Hai vị này là đồ đệ của ta, người nhỏ gọi là Mặc Thạch Sinh, lão nhân tên là Tề Trọng Bân!"
Thạch Sinh vẫn hiểu lễ nghi, thời gian bình thường khá tốt, hiện tại sư phụ đang trịnh trọng giới thiệu mình, cho nên vội vàng thi lễ một cái về phía Trác Tình.
Tề Trọng Bân lại càng không cần phải nói, không dám chậm trễ, vái chào cực kỳ tiêu chuẩn, chỉ là không rõ ràng làm như thế nào mới đúng, dù sao lão cảm thấy mình khẳng định không thể gọi là "Trác cô nương" được.
Hôi Miễn thì không có nhiều cố kỵ như vậy, nó một hơi nhảy tới đầu vai Trác Tình, quái dị chỉ vào một già một trẻ nói.
"Trác Tình, đứa nhỏ này là sư huynh, lão già kia mới là sư đệ, chắc là ngươi không ngờ đúng không?"
"Hả?"
Trác Tình cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng lại cảm thấy Dịch tiên sinh chọn đồ đệ như vậy cũng có chút khó giải thích.
Dịch Thư Nguyên cũng nở nụ cười, không thể không nói hắn lúc trước làm quyết định này, tuy rằng cũng là căn cứ vào tình huống trước mặt, nhưng loại sự tình này trên lẽ thường mà nói, ai có thể muốn là được đâu.
Mỗi lần nhìn thấy phản ứng của người ngoài, cũng là một trong niềm vui thú chung của Dịch Thư Nguyên và Hôi Miễn.
Nhưng mà Trác Tình cũng phản ứng lại rất nhanh, nhanh chóng mời mọi người vào trong viện.
"Dịch tiên sinh, còn có hai vị, mời vào trong!"
"Ừ!"
Mọi người đi theo Trác Tình vào trong nội viện, một chút bố trí trong nội viện cũng càng rõ ràng hiện ra ở trước mắt.
Trong sân được dọn dẹp rất sạch sẽ, có một con đường nhỏ được trải bằng đá cuội, cho dù có sắp xếp sửa lại một chút, thế nhưng lò đất trong sân vẫn còn được đặt ở chỗ cũ không hề xê dịch.
Biên giới hàng rào cũng trồng thêm một số hoa cỏ, vườn hoa rõ ràng là lấy phân tằm để làm phân bón, giờ phút này cây hoa cúc có ba loại màu sắc vàng, bạch, hồng đang nở rộ.
Ngoại trừ vị trí phòng bếp, bên ngoài mấy gian phòng sinh hoạt hàng ngày được bổ sung thêm mấy tấm ván gỗ cao hơn mặt đất để làm hành lang, chiều rộng cũng bằng với mái hiên nhà, khiến cho gian nhà lộ ra càng thêm sạch sẽ và thư thái.
Thừa dịp đám người Dịch Thư Nguyên quan sát sân nhỏ, Trác Tình dẫn theo Hôi Miễn trên đầu vai bước nhanh đi về phía trước cửa phòng bếp, nhấc thùng nước vừa mới múc đầy để vào trong phòng bếp, sau đó mới lần nữa ra ngoài.
Hôi Miễn nhìn kỹ phòng bếp một chút, sau đó lại thăm dò một vòng trong viện, nơi này rõ ràng chỉ có khí tức một mình Trác Tình.
"Dịch tiên sinh, các ngươi còn chưa ăn cơm phải không, một hồi nhất định phải nếm thử thủ nghệ của ta đấy!"
Dịch Thư Nguyên nhìn vẻ mặt chờ mong mười phần của Trác Tình, không khỏi gật đầu phụ họa.
"Đó là tất nhiên, nói không chừng lần này cũng sẽ quấy rầy lâu một chút."
Nghe nói như thế, Trác Tình lộ ra một nụ cười sáng lạn, trong mắt hài tử có linh giác rất mạnh như Thạch Sinh mà nói, quả thực giống như nhìn thấy trăm bông hoa đua nở vậy.
"Những thứ tơ lụa này đều là ngươi dệt sao?"
"Ừ, có rất nhiều đấy, ta dẫn tiên sinh đi nhìn xem!"
Nói xong Trác Tình liền nhanh chóng chạy tới một gian phòng mở cửa, đám người Dịch Thư Nguyên cũng bước theo trên hành lang bằng gỗ, cùng nàng tiến vào một gian phòng lớn.
Sau khi đi vào, lập tức có thể nhìn thấy trên vách tường treo đeo đủ loại chất vải, hơi liếc mắt là có thể thấy được là tơ lụa đẹp đẽ, có chút giống như là vải bông, có vải trắng không tỳ vết, có chút thì đã từng được nhuộm qua.
Trong phòng còn có hai bệ khung cửi dệt vải, trên một chiếc vẫn còn lưu lại một nửa tơ lụa chưa làm xong.
"Vừa mới thu hồi tằm mùa hạ, còn có rất nhiều tơ vẫn chưa có dệt thành lụa, những thứ này đều là tơ lụa mới năm nay, tiên sinh thấy thế nào?"
Trác Tình khẽ vuốt vuốt một tấm tơ lụa treo trên tường, nàng vững tin nó không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Dịch Thư Nguyên lưu ý đến tay của nàng, đôi tay ngọc đã từng vô cùng thon thả, bây giờ phía trên đã nhiều hơn không ít vết cắt, cũng nhiều một chút vết chai.
"Đều là tơ do tằm của chính ngươi nuôi nhả ra sao?"
"Cũng không phải, có một chút của người nuôi tằm trong thôn, rất nhiều người sẽ chuyển giao kén tằm tới đây, ta dệt tơ lụa bọn họ cũng dễ mang đến nội thành trao đổi một số đồ vật, hai bộ khung cửi này cũng là đi đổi tới đó!"
Dịch Thư Nguyên tới sát tấm tơ lụa Trác Tình đang vuốt ve, tấm tơ lụa này rõ ràng không giống bình thường.
Một đám linh khí thuận theo ngón tay Dịch Thư Nguyên chạy vào trong đó, rất nhanh liền tản vào toàn bộ tấm tơ lụa, nổi lên một tầng hơi sáng bóng, nhìn như là ánh sáng phản quang ra bên ngoài.
"Đúng rồi Dịch tiên sinh, ta…ta còn làm cho ngươi rất nhiều quần áo!"
"Làm quần áo cho ta?"
Dịch Thư Nguyên hơi kinh ngạc.
"Ừ! Nhanh đi theo ta!"
Trác Tình nhẹ gật đầu, rời khỏi gian phòng này, Dịch Thư Nguyên nhìn hai người đệ tử ngoan ngoãn đi theo một chút, sau đó cũng đi qua.
Đây là một gian phòng được đóng kín cửa, nhưng sau khi mở cửa đi vào, bên trong rất nhanh liền sáng lên, hiển nhiên là kiến tạo sau, gian phòng cũng rất lớn.
Dịch Thư Nguyên đi vào liền thấy trong phòng có rất nhiều giá áo gỗ đơn giản hình vuông, phía trên phần lớn đều treo quần áo, có thể nói rực rỡ muôn màu.
Màu đỏ, trắng, xám tro, lam, đen…
Màu sắc khác nhau, kiểu dáng khác biệt, văn võ dày mỏng có đủ hết, có trường bào dài, cũng có áo ngắn váy ngắn, có áo khoác dài, cũng có áo mỏng như sa, có quần áo là tinh khiết một màu, cũng có quần áo được thêu thùa đẹp đẽ…
Chẳng biết từ lúc nào Hôi Miễn đã về tới đầu vai Dịch Thư Nguyên, tới sát vào bên tai Dịch Thư Nguyên thấp giọng nói.
"Tiên sinh, ngài đừng đi kể chuyện nữa, chúng ta có thể mở một cửa hàng bán quần áo nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận