Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 373: Linh Các trong Nguyệt Nha Ổ (1)

"Sư phụ, trên người ta nóng quá!"
Nghe Thạch Sinh nói, Dịch Thư Nguyên còn không có động tác, Giang Lang ngược lại đã chủ động ra tay.
Giang Lang há miệng thổi, một cỗ sương mù lạnh nhàn nhạt liền bay ra từ trong miệng y, lượn tới xung quanh Thạch Sinh cùng Tề Trọng Bân, sau đó thấm vào quanh thân bọn họ, thoáng cái liền để cho hai người đều dễ chịu lại.
"Còn không cảm ơn tiền bối?"
Nghe sư phụ nói, một già một trẻ lập tức nói cảm tạ Giang Lang.
"Đa tạ tiền bối!"
"Cảm ơn tiền bối!"
"Không cần khách khí, nhưng mà xem ra động tĩnh vừa xong của các ngươi cũng không nhỏ nha, lão Dịch, lần này sợ là đánh rắn động cỏ rồi đúng không?"
Giang Lang không cần phải thấy sự tình trong mơ, chỉ cần nhìn phản ứng của Dịch Thư Nguyên cùng với tình hình hai đồ đệ của hắn liền biết rõ vừa xong khẳng định đã xảy ra một chút xung đột.
"Sư phụ, là lỗi của đệ tử."
Tề Trọng Bân vừa mới mở miệng, Dịch Thư Nguyên đã khoát tay áo.
"Không cần tự trách, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, hơn nữa đối phương chưa hẳn đã rõ ràng chuyện gì xảy ra."
Dịch Thư Nguyên vừa xong cảm nhận được trong màn thăm dò của đối phương, mang theo vài phần cảm giác cẩn thận.
Nói tới đây, Dịch Thư Nguyên liền nhìn về phía Tề Trọng Bân.
"Trận pháp này rất là sáng tạo, chỉ là kết quả cùng các ngươi nghĩ có chút khác biệt, không phải chỉ là báo trước mộng đơn giản như vậy, tạm thời không nên dùng."
Tề Trọng Bân nhẹ nhàng thở ra.
"Vâng!"
Giang Lang vẫn đang ngó tới trên mặt đất, thấy Dịch Thư Nguyên kéo hai đồ đệ tới, y suy nghĩ một chút liền mở miệng nói.
"Lão Dịch, ta thấy trận pháp các ngươi lưu lại này rất thú vị, để ta cũng tới thử tìm kiếm giúp ngươi xem sao?"
Dịch Thư Nguyên kinh ngạc nhìn Giang Lang sau lưng, người này hình như đang muốn biểu hiện một chút, nhưng mà y nguyện ý giúp thì Dịch Thư Nguyên tự nhiên sẽ không cự tuyệt, hơn nữa Giang Lang đạo hạnh cũng sâu, khẳng định biết đúng mực.
"Mời Giang huynh!"
Giang Lang cười hắc hắc, vung tay áo lăng không quét qua trên mặt đất.
Một trận gió nhẹ cuốn tới, trận pháp Tề Trọng Bân bỏ ra thời gian rất lâu vẽ ra tất cả liền đều giống như sương mù tiêu tán.
Sau đó Giang Lang há mồm lại thở ra một hơi, lại một trận sương trắng hiện ra trong phòng, bụi chu sa ở trong sương trắng cũng trở nên rõ ràng lên, phiêu đãng ở trong phòng.
"Mở cửa ra!"
Nghe Giang Lang nói, Mặc lão gia cũng không có kịp phản ứng, Vương Vân Xuân lúc này trong lòng chấn động quá lớn vẫn còn đang ngây người, vẫn là Dịch Thư Nguyên đi tới mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, sương trắng cùng bụi liền nhao nhao bay ra ngoài cửa, tựa như hình thành một đoàn sương mù màu đỏ ở bên ngoài, lại kéo dài mơ hồ hiện ra hình rồng.
Giang Lang lập tức cùng đi ra khỏi gian phòng, thấy sương mù hình rồng đang thành hình, hơn nữa vẩy và móng khá rõ ràng, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Ừm, còn rất rõ ràng!"
Những người còn lại cũng đi theo ra ngoài, nhìn tới cảnh này liền cảm thấy vô cùng thần kỳ, mà Dịch Thư Nguyên đã hiểu, đây vậy mà cũng là một loại pháp thuật truy tìm khí tức.
Tiếng nói của Giang Lang mới rơi, con rồng bằng sương đỏ này liền bay lên bầu trời.
"Lão Dịch, sương mù này rất yếu ớt, chúng ta phải nhanh chóng theo kịp!"
Giang Lang vừa thấy sương mù kia muốn bay xa, lập tức bước ra đạp mây bay theo, sương mù này không tiện mạnh mẽ khống chế, nếu không rất dễ dàng lập tức tán loạn.
"Lão Dịch, các ngươi nhanh lên, ta đuổi theo trước!"
Dịch Thư Nguyên cũng không nhiều lời, ý niệm trong đầu khẽ động, dưới chân bay lên sương mù, ngoại trừ Mặc lão gia ra, tất cả những người còn lại đều dần dần được nâng lên khỏi mặt đất.
"A ài ài, a a a ! ".
Vương Vân Xuân thân hình bất ổn, rõ ràng bản thân có võ công cũng hiểu khinh công, nhưng giờ phút này ở trong đám mây cách mặt đất có mấy trượng lại không ngừng kinh hô, chân cũng như nhũn ra, vẫn là Tề Trọng Bân đồng dạng kích động trong lòng đỡ gã một tay.
"Mặc lão gia, lần này liền để Thạch Sinh đi theo ta ra ngoài một chuyến rồi!"
Mới đầu giọng nói của Dịch Thư Nguyên là ở bên cạnh Mặc lão gia, nhưng đến mấy chữ sau cùng thì người cũng đã lên tới trên trời.
Mặc lão gia vừa mất mác lại lo lắng, trong nháy mắt mây mù đã cách mặt đất mấy trượng, y đuổi tới trong nội viện hô hào với bầu trời.
"Dịch tiên sinh, chiếu cố tốt cho Thạch Sinh, nó mà không nghe lời cứ thoải mái giáo huấn, Thạch Sinh, phải nghe lời sư phụ!"
Thạch Sinh một tay túm lấy góc áo Dịch Thư Nguyên sợ té xuống, nhưng đầu lại ngó ra phía ngoài đáp lại lời Mặc lão gia nói.
"Phụ thân, thay ta nói với mẫu thân, nói ta đi ra ngoài cứu người cùng với sư phụ ! ".
"Ài, ngươi cẩn thận một chút, đừng ngó đầu ra nữa! cũng đừng có gây thêm phiền phức cho sư phụ ngươi, tự chiếu cố mình cho tốt! ".
Mặc lão gia chạy tới trên bàn đá trong nội viện hô hào.
"Xin Mặc lão gia yên tâm, có ta ở đây rồi!"
Lúc một câu này của Dịch Thư Nguyên truyền xuống, hắn đã cho khống chế mây mù càng bay càng cao, theo ý niệm trong đầu khẽ động, đám may nhanh chóng bay đi tới biên giới chân trời, lúc này Giang Lang ở phía trước cũng đã không nhìn thấy nữa rồi.
Đây là Tề Trọng Bân lần đầu tiên bay từ khi bái được chân sư đến nay, lão rất kích động nhưng cũng tận lực kiềm chế, chỉ là bàn tay đỡ Vương Vân Xuân khó tránh khỏi có chút dùng sức.
"A, ai ui tiền bối."
"À, thất lễ!"
Tề Trọng Bân nhanh chóng buông tay ra, Vương Vân Xuân nhào nặn cánh tay, đồng thời cũng khó có thể kiềm chế kích động trong lòng, cẩn thận duy trì cân bằng, nhìn vùng đất xa xa phía dưới cùng với kiến trúc càng lúc càng nhỏ, vẫn cảm thấy có chút khó tin rằng mình đang ở trên trời như trước.
Mà Thạch Sinh là một hài tử, không có một chút thương cảm phân biệt cùng người nhà chút nào, hoàn toàn bị hưng phấn tràn đầy trái tim, cao hứng hô to.
"Bay rồi, bay rồi!"
Lúc này Hôi Miễn cũng chui ra khỏi áo Dịch Thư Nguyên, liếc mắt nhìn Vương Vân Xuân, không chút cố kỵ trêu chọc một câu.
"Đợi thời điểm chính ngươi biết bay lại kêu la đi, ngươi xem Tề tiểu tử trấn định chưa kìa!"
Bàn tay giấu ở trong tay áo của Tề Trọng Bân cũng đã nắm rất chặt rồi, Hôi tiền bối, ta cũng không có trấn định nha, ngược lại là sư huynh như vậy mới là tiêu sái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận