Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 622: Bèo nước gặp nhau (2)

Chưởng quỹ lịch duyệt qua vô số người, đương nhiên cũng nhìn ra bối cảnh của khách đến, cười cười nói.
"Bốn mươi sáu văn thì bốn mươi sáu văn đi, khách quan ngài cầm rượu đi đi!"
Lĩnh Đông khó khăn hai năm, rất nhiều người đều là hỗ trợ lẫn nhau, chỉ bốn đồng tiền mà lại là cuối năm, chưởng quầy mừng rỡ đưa một cái nhân tình.
Trì Khánh Hổ thi lễ với chưởng quỹ.
"Chúc chưởng quỹ sinh ý hưng thịnh!"
"Ha ha ha, khách khí khách khí, chúc khách quan năm sau phát tài!"
Trì Khánh Hổ cười cười, ngón tay ngoắc lấy bầu rượu rồi xoay người rời đi, dọc theo đường phố đi nhanh về phía trước, đương nhiên gã không có khả năng mua thêm đồ ăn gì đó.
Một đường từ thành bắc đi về phía thành tây, nhìn Đăng Châu phồn hoa, bước chân Trì Khánh Hổ lại không dừng lại, mà tiếp tục đi về hướng tây thẳng đến Đăng Châu thành, dọc theo con đường dần dần đi tới một con sông nhỏ.
Con sông này thuộc nhánh sông của Đại Thông Hà, đi dọc theo con sông nhỏ, Trì Khánh Hổ đi đến bên cạnh một bãi cỏ lau, dòng sông nhỏ phía trước lại là Đại Thông Hà chảy vào, hiển nhiên Đại Thông Hà ở thành Đăng Châu này có một khúc rẽ, thành trì nằm ở chỗ rẽ.
Trì Khánh Hổ mặt hướng về dòng sông lớn nước chảy cứ như vậy ngồi xuống, sau đó nằm trên mặt đất nhìn bầu trời.
Thích ý một hồi, gã mới ngồi dậy mở nắp bình rượu ra, ngửi ngửi mùi rượu bay ra, nước miếng nhịn không được tiết ra trong miệng.
Trì Khánh Hổ nhấp một ngụm.
"Ha ha ha, rượu ngon!"
Ngoài tán thưởng, Trì Khánh Hổ nhìn như cầm bầu rượu thần sắc tham luyến, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn hàm một chút cảnh giác, dư quang đã chuyển hướng sang một bên.
"Chỉ uống rượu sao được, thiếu đồ ăn kèm chẳng phải là ít đi rất nhiều tư vị sao, loại rượu này phải có củ cải khô, thịt muối và bánh bao!"
Giọng nói của Mạch Lăng Phi từ phía sau truyền đến, từng bước một đi tới bên cạnh Trì Khánh Hổ, khiến cho gã kinh ngạc đồng thời cũng hơi buông lỏng cảnh giác, nhưng sau đó trong lòng hơi kinh hãi.
Y đi theo ta lúc nào? Là vừa lúc gặp phải ở bờ sông này, hay là nói từ lúc rời khỏi miếu Chân Quân thì y vẫn chưa từng rời xa?
Nếu vẫn luôn ở đây, sao ta lại không phát hiện ra?
Thiên hạ đệ nhất nhân trẻ tuổi của Đại Dung quả nhiên danh bất hư truyền!
Mạch Lăng Phi ngồi xuống bên cạnh Trì Khánh Hổ, trong tay là một bọc giấy dầu đã gói kỹ, y mở ra, mùi thơm của củ cải khô bên trong liền tản ra, hiển nhiên là đã xào qua.
Trì Khánh Hổ cũng không khách khí, trực tiếp bắt mấy miếng ném vào trong miệng, tựa hồ không nghĩ tới có thể bị hạ dược hay không.
"Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt."
Mùi vị mặn và vị cay hơi tỏa ra trong khoang miệng, khiến cho Trì Khánh Hổ vô cùng dư vị.
"Ngon! Cho!"
Đưa bầu rượu cho Mạch Lăng Phi, người kia cũng không thèm để ý, trực tiếp cầm lấy rượu nhấp một ngụm.
"Ha ha, thật mạnh!"
Bất quá A Phi trực tiếp uống, một mặt là có loại cảm giác tin được đối phương, một phương diện khác cũng là ỷ vào Tiên Thiên chân khí của mình trong người, trên đời này đã không có nhiều loại độc có thể độc ngã y, mà có thể làm cho y không phát hiện được thì khẳng định càng ít.
"Xem ra ngươi đúng là Mạch Lăng Phi!"
"Ha ha ha ha, chẳng lẽ ngươi còn gặp qua Mạch Lăng Phi khác? Ngược lại huynh đài nội lực thâm hậu dị thường, ta chưa từng nghe qua danh hào của ngươi!"
Trì Khánh Hổ khẽ nhíu mày, chắc hẳn gã không thể hiện bất cứ võ công nào mới đúng. Cho dù cách ăn mặc của mình là người trong giang hồ, nhưng chiêu thức sâu cạn thế nào cũng không phải dễ dàng nhìn ra.
Chỉ có điều cảnh giới Tiên Thiên đã khác với người thường, thậm chí giữa mỗi một vị võ giả Tiên Thiên cũng có sự khác biệt. Mạch Lăng Phi bởi vì tu luyện Thanh Tâm Quyết nên cũng mẫn cảm với khí tức hơn.
Hô hấp của Trì Khánh Hổ cực kỳ sâu, trong lúc hít thở phảng phất có thể nghe được trái tim của gã như nổi máu, tự nhiên có thể cảm giác được tiêu chuẩn luyện tập bên trong, cũng không khó tưởng tượng nội lực của đối phương thâm hậu như thế nào.
"Biết vì sao gọi là Thiêu Tiêm Tửu không?"
Mạch Lăng Phi không đợi đối phương trả lời, mà tự mình nói tiếp.
"Trước kia chẳng qua là một loại rượu đất do phường rượu nhỏ Đăng Châu tự ủ, lúc trước đại tai Lĩnh Đông, sau khi lũ lụt rút đi Triệu Châu nổi lên ôn dịch, mấy chục vạn người ở khu dịch bệnh thiếu dược vật lương thực, thật vất vả mới chờ được dược liệu của một đội thuyền vận chuyển tới, lại bởi vì tình hình hạn hán khiến mực nước Đại Thông Hà thấp làm thuyền khó có thể đi."
"Lúc đó Chấn Hưng Tư Mã dẫn người Đăng Châu đi trợ giúp, từ Vân Châu giao giới đến Triệu Châu thành, ngàn vạn người Lĩnh Đông vai gánh tay kéo, hóa thành người kéo thuyền tiếp sức, cứng rắn kéo mười mấy chiếc thuyền lớn đến Triệu Châu."
"Rượu nhạt này chính là rượu may mắn còn tồn tại trong lũ lụt ở tửu phường nhỏ kia, tất cả đều gửi cho những người kéo thuyền mệt mỏi trên đường đi, ăn đồ ăn dầu mỡ muối mặn, uống một ngụm rượu nghỉ ngơi một chút, sau đó lại kéo thuyền, liền từ trên Đại Thông Hà này đi qua..."
Theo lời kể của Mạch Lăng Phi, trong lòng Trì Khánh Hổ chấn động, nhìn mặt sông Đại Thông Hà, dường như có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc trước.
Chỉ là giờ khắc này, trên dòng sông bỗng nhiên có thứ gì đó ngoi đầu lên, khiến gã hơi sửng sốt, không nhịn được mở trừng hai mắt muốn xác nhận một chút, lại giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Mạch đại hiệp, vừa rồi..."
Trì Khánh Hổ nói được một nửa lại giật mình, bởi vì Mạch Lăng Phi bên cạnh đã không thấy đâu, khi gã ý thức được cái gì, lập tức nhìn về phía bãi cỏ lau bên kia.
Chỉ thấy Mạch Lăng Phi đã đạp lên những cây lau sậy, cả người nhẹ như không khí, dùng khinh công nhanh chóng bất phàm men theo bờ sông mà đi.
Trong nước có cái gì đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận