Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 260: Biến động trong nước (2)

"Là va phải hòn đá gì sao?"
"Phía dưới sông làm sao có thể có đá được?"
"Thuyền đắm?"
"Vậy những cơn sóng quái dị vừa nãy là như thế nào?"
"Có lẽ là hà bá nổi giận…"
Người trên thuyền rất nhanh liền giữ kín như bưng, lão giả đại biểu chủ tàu càng là liên tiếp làm động tác bái tới phía trong sông, còn vứt một chút rượu cùng gạo xuống nữa.
Dịch Thư Nguyên nghe đám thuyền viên nghị luận, nhìn động tác của chủ tàu, nhìn qua mặt sông sớm đã đi qua phía sau, như có điều suy nghĩ.
May mà di chuyển cả buổi tiếp theo cũng không có xuất hiện việc gì khác lạ, người trên thuyền cũng dần dần an định lại.
Buổi chiều, con thuyền liền bỏ neo ở bên biên giới đường sông.
Trên boong thuyền đã có thuyền viên lấy ra lưới đánh cá, mấy người thuyền viên chạy tới một vị trí đầu thuyền, có người chỉ vào một cái vịnh nước nho nhỏ bên cạnh bờ nói.
"Cái vịnh nước nhỏ này khẳng định có cá, tung lưới ở nơi đây!"
"Được rồi, xem ta đây! ".
Một người thuyền viên túm lưới đánh cá, tiếp đó liền dùng sức ném tới vịnh nước phía bên kia, lưới mở ra trên không trung sau đó rơi vào trong nước, đợi một lúc sau liền từ xa kéo quay về.
"Ai ôi! Động tĩnh không nhỏ!"
"Nhanh hỗ trợ!"
"Cùng nhau kéo nào cùng nhau kéo nào!"
Mấy người thuyền viên cũng hưng phấn lên, người xung quanh cũng gom góp đi sang đây xem.
"Ha ha, muốn mua cá thì chuẩn bị tiền cho tốt đi, cá tươi sống vừa mới bắt đấy!"
Có người thuyền viên thét to lên, theo lưới đánh cá được kéo đi lên, Dịch Thư Nguyên phát hiện trong đó hình như có một vòng màu sắc khác biệt.
"Ha ha ha! Có không ít cá!"
Lưới đánh cá kéo lên được mở ra ở trên boong thuyền, bên trong là thủy thảo vật lẫn lộn, cũng có mấy con cá lớn cùng một đống cá nhỏ, thậm chí còn có một chút tôm cua.
"Ồ! Có con màu vàng!"
"Ài thật là có!"
Có thuyền viên búng đám cỏ nước đi, phát hiện phía dưới đang che một con cá màu kim hồng, là một con cá chép nặng hai ba cân.
"Tránh ra tránh ra, đưa ta!"
Gã mê cờ bạc kia hiển nhiên thuộc về hạng người khá là hung ác ngang ngược ở trong đội ngũ thuyền viên, lời nói cũng khá có trọng lượng, gã đi qua một tay bắt luôn con cá chép vàng, dùng ngón tay móc lấy chỗ mang cá.
"Ài, loại cá này à, rất là hiếm thấy, nếu như có thể ăn nó, đảm bảo lúc người làm việc, buôn bán có thể đầy bồn đầy bát, nhất là đi thi trên kinh, nhất định là có thể đỗ đạt! ".
Gã thuyền viên này thét to lên, rất nhiều người cũng hội tụ đến bên cạnh nơi này, mà tầm mắt của gã chủ yếu là nhìn mấy người quần áo thật tốt, cùng với Dịch Thư Nguyên và Dương Bản Tài.
"Con cá này ấy à, gọi là cá chép, ngụ ý là tiền đồ tươi đẹp, vô cùng hiếm thấy, có ai muốn mua hay không?"
Dịch Thư Nguyên nhíu mày nhìn con cá chép màu kim hồng này, con cá này tựa hồ chỉ là một con cá chép màu đỏ bình thường, trên người cũng không có yêu khí gì, cho dù ánh mắt cùng khứu giác của hắn cũng không phân biệt ra cái gì dị thường.
Nhưng mà con cá này ở trong tay gã thuyền viên kia nhìn như khó khăn mở miệng ra, lại không hề có bất luận dấu hiệu vùng vẫy gì cả.
"Ăn con cá này có thể đề tên bảng vàng?"
Dương Bản Tài ở trong đám người tò mò hỏi một câu, gã thuyền viên lập tức hăng hái nói.
"Đó là tự nhiên, năm đó cũng có người lấy được một con, hình như thi đỗ bảng nhãn thì phải!"
"Bao nhiêu tiền?"
Người chèo thuyền đánh giá Dương Bản Tài, lại nhìn Dịch Thư Nguyên bên cạnh một chút, trên khí độ thì vị kia kiểu gì cũng là người càng có tiền hơn.
"Ách, hai lượng bạc!"
"Một con cá mà mắc như vậy!"
"Ngươi đây là giở công phu sư tử ngoạm hả, hai lượng bạc cũng dám ra?"
Bên kia Dương Bản Tài do dự một chút đang muốn nói chuyện, Dịch Thư Nguyên liền mở miệng.
"Hai lượng liền hai lượng."
Trái tim gã thuyền viên kia liền vui vẻ, sắc mặt biến đổi xua tay nói.
"Không không không, vừa mới nãy nói sai rồi, ba lượng bạc, con cá này cũng không phải là muốn bắt liền có thể bắt được!"
"Ừm, nếu như ba lượng ta cũng mua, ngươi lại tăng giá đến bốn lượng năm lượng, chẳng phải là cứ tăng hoài không ngừng?"
Dịch Thư Nguyên cười lạnh một tiếng, tựa hồ là dự định rời đi, gã thuyền viên nhanh liền chóng tiến lên vài bước.
"Đừng đi đừng đi, ba lượng, đúng ba lượng, tuyệt không tăng giá!"
"Ba lượng ta mua, ta mua trước!"
Dương Bản Tài nhanh chóng móc túi tiền, gã thuyền viên cũng không do dự, nở nụ cười về phía Dịch Thư Nguyên, lại quay đầu nhìn Dương Bản Tài.
"Được rồi, vậy bán cho vị công tử này! Có muốn ta làm vẩy và nội tạng giúp ngài hay không, trả 20 đồng là được rồi!"
Bán cá trên thuyền hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên, thậm chí cân nhỏ cũng đã chuẩn bị xong.
Dương Bản Tài vừa trả tiền vừa tiếp nhận con cá chép đã được dùng cây cỏ làm dây thừng xuyên thấu qua mang, khoát tay một cái nói.
"Không cần không cần!"
"Mượn bếp nấu cũng cần phải trả phí củi!"
Dương Bản Tài cũng không nói chuyện, cầm theo con cá liền đi về phía khoang thuyền.
"Bên này còn có một chút cá lớn, rẻ hơn không ít, 20 đồng một cân, có ai mua không?"
Đám thuyền viên lại hét lên, mà Dịch Thư Nguyên thì đã bước nhanh đi theo Dương Bản Tài.
"Dương huynh, ngươi sẽ không thực sự tin cái gì mà ăn cá chép có thể tiền đồ tươi đẹp chứ?"
Dương Bản Tài cầm theo cá chép đi về phía rương sách của mình, trả lời Dịch Thư Nguyên.
"Dịch huynh ngươi cũng không đi thi, tranh giành cùng ta làm cái gì? Loại việc này à, có cơ hội liền thà tin rằng là có, vạn nhất còn kém một chút điểm vận khí như vậy thì sao?"
"Dương huynh, ngươi có từng nghĩ tới hay không, cho dù thật sự có tiền đồ tươi đẹp, cũng là phóng sinh mới đúng nha?"
"Phóng sinh? Ba lượng bạc thì sao!"
Dương Bản Tài đã trở về tới chỗ chăn nệm của mình, lấy ra một con đao từ trong rương sách, xem bộ dáng là dự định tự mình động thủ mổ bụng cạo vảy.
Lúc Dịch Thư Nguyên thấy gã lại móc ra một cái cái nồi từ trong rương sách, nhịn không được nhếch nhếch khóe miệng.
Nhìn Dương Bản Tài cầm theo cá và công cụ đi về phía đuôi thuyền, Dịch Thư Nguyên cùng đồng thời cũng không khỏi nhếch nhếch miệng truy vấn.
"Tục ngữ nói nam tử tránh xa nhà bếp, Dương huynh, chỗ đồ đạc của ngươi cũng không khỏi quá đầy đủ rồi nha."
Dương Bản Tài liếc nhìn Dịch Thư Nguyên.
"Cũng là tầm thường mà thôi, kinh phí ta lên kinh đi thi đều được dùng ở chỗ cần thiết, chẳng lẽ còn có thể ăn tiệc khắp nơi ở trọ khắp nơi? Gặp gỡ cơ hội tự nhiên phải xuống bếp, có nhiều chỗ trước không có thôn sau không có tiệm, đều là màn trời chiếu đất, làm sao không có chút bổn sự xuống bếp được?"
Bà mẹ nó, nói còn rất có đạo lý!
Lúc trước nhìn không ra, đây vậy mà không phải là một thư sinh hoàn toàn cổ hủ, thế nhưng lại mê tín đối với việc có thể gia tăng xác suất thành công khoa cử như vậy.
Dịch Thư Nguyên cũng không nói chuyện nữa, hắn ngược lại muốn nhìn xem một người bình thường như Dương Bản Tài, làm thế nào để mổ được con cá này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận