Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 468: Lại quay về Nguyệt Châu (2)

"Sư phụ, lần sau con nhất định có thể làm được."
Thạch Sinh lộ ra vẻ rất ủy khuất, khiến cho Dịch Thư Nguyên có chút đau lòng, không khỏi đưa tay sờ sờ đầu của nó.
"Có thể làm như vậy đã rất khá rồi, lúc sư phụ lớn như ngươi cũng không bằng ngươi!"
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, nghỉ ngơi một chút đi!"
Thạch Sinh cũng đã mệt muốn chết rồi, nhẹ gật đầu sau đó ngồi xếp bằng chuẩn bị thổ nạp linh khí, nhưng mới nhắm mắt một hồi lại không phải tiến vào yên tĩnh, ngược lại là ngủ rồi.
Dịch Thư Nguyên lộ ra nụ cười, cẩn thận suy nghĩ một chút, hai đồ đệ của hắn thật ra đều rất đỡ lo.
"Tiên sinh, ở đây chờ Thạch Sinh tỉnh lại sao?"
"Không cần."
Dịch Thư Nguyên đáp Hôi Miễn một câu, thò tay ôm lấy Thạch Sinh, để cho Thạch Sinh gối lên đầu vai của hắn, sau đó cùng nhau đi về phía thành Nguyệt Châu.
Tuy là "Tiết Vũ Thủy", nhưng giờ phút này trời lại không mưa.
Chỉ là trong lòng Dịch Thư Nguyên hiểu rõ tâm rơi xuống mưa, tà sẽ sinh sôi, tạm còn không biết kiếp sẽ hiện ra như thế nào, nhưng hắn cũng không sợ.
Mặc dù không có cố ý di chuyển nhanh, nhưng dưới chân Dịch Thư Nguyên lại giống như sinh gió, bước đi như bay, rất nhanh đã đến phụ cận thành Nguyệt Châu.
Tới đây, trong lòng của Dịch Thư Nguyên cũng có phần cảm khái, thế mà đã từ biệt 8 - 9 năm rồi.
Nhớ ngày đó thanh thế đại hội võ lâm của Đại Dong sao mà to lớn, nội ngoại thành đều có rất nhiều lôi đài, võ lâm cao thủ khắp thiên hạ đều tụ tập tới, khiến cho thành Nguyệt Châu cứ thế sinh ra một cái mỹ danh "Bất Dạ Thành".
Cũng không biết bây giờ buổi tối Nguyệt Châu có còn náo nhiệt như trước không, nhưng nghĩ đến rầm rộ lúc trước hẳn cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, dòng người mới là căn bản của náo nhiệt.
Đương nhiên, cho dù không có tưng bừng náo nhiệt như lúc trước, nhưng dù sao thành Nguyệt Châu cũng là đầu mối của toàn bộ Nguyệt Châu, cũng là trung tâm kinh tế, chính trị, văn hóa, không thể nào lộ ra vẻ quạnh quẽ được.
Ngược lại khả năng năm đó đại hội võ lâm sẽ có một chút ảnh hưởng một mực tiếp diễn cho tới bây giờ, một chút chiêu bài trong nội thành cũng có lưu lại dấu vết năm đó, cái gì mà đại hiệp bánh, quán rượu hội võ đủ loại có thể tùy ý nhìn thấy.
Dịch Thư Nguyên cưỡi ngựa xem hoa đi tới trong thành, không có trước tiên đi tìm đại điệt tôn của mình, mà đi tìm Tư Tử Xương.
!
Biên giới một cái hồ nước trong thành, Tư Tử Xương mới tỉnh không bao lâu, đám hài tử bên kia thấy gã không đuổi theo, nhao nhao ngừng bước chân lại, từ xa xa làm mặt quỷ.
"Tửu quỷ tửu quỷ, làm quỷ ở bờ sông, tửu quỷ tửu quỷ, làm quỷ ở bờ sông."
"Blè blè blè blè."
Tư Tử Xương lộ ra vẻ giận dữ nhìn qua đám hài tử, trên mặt còn hiện vài phần sát khí, khiến cho mấy đứa trẻ lập tức kinh hãi, vội vàng chạy xa.
"Phù."
Tư Tử Xương đè xuống chấn động trong lòng, mấy đứa trẻ vậy mà cũng khiến cho gã có chút tức giận, nếu đổi lại thành lúc trước căn bản là nghĩ cũng không nghĩ tới.
Sau đó Tư Tử Xương trở lại trên bậc thang dưới hồ, nhặt lại bầu rượu của mình, lắc lư vài cái, bên trong vẫn còn có âm thanh nước rượu lắc lư như cũ, gã lại nhìn qua xung quanh, không có tìm được bức họa nọ.
Tư Tử Xương nhíu mày, theo cảm giác di chuyển tầm nhìn, thấy trên mặt hồ nước trôi một quyển trục, ý niệm trong đầu gã khẽ động, gợn nước rung chuyển, quyển trục cũng bay tới bên chân, bị gã xoay người nhặt từ trong nước lên.
Theo nước không ngừng chảy từ trên họa quyển xuống, họa quyển ẩm ướt một mảnh cũng hiện ra ở trước mắt Tư Tử Xương.
Chỉ là so sánh với tối hôm qua, trên họa quyển lại là một mảnh trống rỗng, đã không thấy thiếu nữ quyến rũ bên trên nữa.
Tuy rằng ngày hôm qua quả thật say mèm, hơn nữa còn mơ một giấc cổ quái, nhưng Tư Tử Xương rõ ràng chính mình không có cởi bỏ cấm chế của họa quyển.
Như vậy người trong tranh đâu?
Tư Tử Xương cau mày, cầm họa quyển trong tay bấm ngón tay tính toán, vậy mà tính không rõ ràng, trong lòng lập tức mơ hồ có loại cảm giác không ổn.
Cuộn giấy trống trong tay nhẹ nhàng run lên, nước bên trên nhao nhao tiêu tán, đã khôi phục khô ráo, sau đó Tư Tử Xương thu cả cuộn giấy và bầu rượu vào trong tay áo, vội vàng rời khỏi bên hồ đi ra ngoài.
Chỉ là khi Tư Tử Xương vừa tới trên đường không bao lâu, trong lúc vô tình nhìn lướt qua phía đầu đường, thân thể không tự chủ dừng lại, hai mắt hơi sững sờ thất thần nhìn về phía trước.
Giờ phút này, tiên tu nhìn thấy trong mơ đêm qua đang ôm một đứa bé chậm rãi đi tới, ánh mắt song phương tiếp xúc, Tư Tử Xương biết rõ đối phương chính là tới tìm mình.
Người đến giống như dung nhập vào trong đám người, càng không lộ ra chút tiên linh khí nào, nếu không phải một đầu tóc dài xám trắng quá mức gây chú ý, Tư Tử Xương xém chút nữa đã không để ý đến mà bỏ qua.
Nói cách khác, tối hôm qua không phải là mơ!
Dịch Thư Nguyên đi đến trước người Tư Tử Xương, nhìn thấy chính là một nam tử râu ria xồm xàm quần áo không chỉnh tề, trên quần áo còn dính lây không ít bụi đất, khí sắc cũng không quá tốt.
Tuy rằng người trong tiên đạo tiêu sái không bị trói buộc, nhưng mà Dịch Thư Nguyên cũng rất ít biến mình thành bộ dạng này.
Đợi song phương đến gần, hình như Tư Tử Xương mới hồi thần lại, theo bản năng sửa sang lại một chút áo mũ, hành lễ ân cần thăm hỏi về phía Dịch Thư Nguyên.
"Tại hạ vãn bối học sau Tư Tử Xương, bái kiến tiên trưởng!"
Đến trước mặt Tư Tử Xương, Dịch Thư Nguyên khẽ nhíu mày, bởi vì giờ phút này theo khí cơ giao cảm, tự nhiên biết rõ đối phương nói tên thật, nhưng mà người trước mắt tương tự cũng đã đâm sâu vào ma niệm!
"Tư Tử Xương? Xem ra là Dịch mỗ nghĩ lầm rồi. À, kẻ hèn Dịch Thư Nguyên, đạo hữu hạnh ngộ!"
Tư Tử Xương nghe Dịch Thư Nguyên nói, trong lòng biết đối phương khả năng đang tìm người khác, theo bản năng hỏi một câu.
"Tiên trưởng đang tìm người sao?"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu.
"Tìm giúp một vị bằng hữu, đúng rồi, đạo hữu có biết Công Tôn Dần?"
Công Tôn Dần? Công Tôn Dần? Công Tôn Dần? Công Tôn Dần!
Trong lòng Tư Tử Xương không ngừng lặp lại cái tên này, khí tức cũng không khỏi có chút bất ổn, gã thoáng nhìn qua Dịch Thư Nguyên, trực tiếp lắc đầu.
"Chưa từng biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận