Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 538: Tái khởi biến hóa (2)

"Thật ra làm Long Vương rất nhàm chán."
Hôi Miễn và Thạch Sinh nghe thấy vậy nhìn qua Giang Lang, Thạch Sinh là cảm thấy hiếu kỳ, còn Hôi Miễn ngược lại có thể hiểu vài phần.
Dẫu sao năm tháng tu hành trôi qua rất nhanh, phần lớn thời gian ngoại trừ việc nghiên cứu tăng tiến, còn lại đều là sinh hoạt nhàm chán, long tộc cũng vậy, nhất là Giang Lang làm Long Vương một cõi thì càng an nhàn càng nhàm chán, càng không thú vị.
Đang nghĩ như vậy, Giang Lang lại tiếp tục chán nản nói.
"Ài, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là thuộc hạ dưới trướng ngày càng nhiều, pháp lực ngày càng mạnh, hương hỏa ngày càng hưng thịnh, uy thế tăng, chậc chậc… thật là nhàm chán."
Mẹ nó! Ngươi đang khoe khoang chứ gì!
Hôi Miễn cảm thấy mình vừa lãng phí tình cảm, về sau sẽ không bao giờ đồng tình với tên Giang Lang này nữa! Hung văn gặm miếng xương sườn trước mặt.
"Nhưng mà nói đến hương hỏa, chịu ảnh hưởng từ miếu Long Vương Hồ Trường Phong, hương hỏa của Dịch tiên tôn cũng rất hưng thịnh, lão Dịch có cảm giác gì không?"
Hôi Miễn và Thạch Sinh cũng hơi ngạc nhiên, giờ mới nhớ Dịch Thư Nguyên còn có một tố thân được thờ trong miếu.
"Không có."
"Không nghe tiên sinh đề cập qua."
"Tiên nhân thật là tiêu sái, một chút hương hỏa cũng không muốn hưởng!"
Giang Lang nói xong, không khỏi nghĩ tới đủ loại sự tình trước đây của Dịch Thư Nguyên, có luyện chế Sơn Hà Xã Tắc Đồ , có dùng tiếng đàn ngự kiếm chém đầu Yêu Vương Bắc Mang, giờ lại nhìn tới chiếc vòng trên cổ Thạch Sinh.
Tuy rằng, y và lão Dịch tâm đầu ý hợp, nhưng ngoài trừ tính cách và phẩm hạnh bên ngoài ra, bản thân lão Dịch giống như bóng đêm bí ẩn khó để người ta nắm bắt.
Có lẽ tu đến cảnh giới của lão Dịch thì hương hỏa chẳng còn tác dụng gì, tiên đạo hiếm khi cần đến ngoại lực trợ giúp, tuy rằng tiên đạo khó thành, nhưng một khi thành công thì lại rất phi phàm.
!
Tiết thanh minh mưa nhiều, thẳng đến lúc này Thạch Sinh cùng với Hôi Miễn mới cáo từ Giang Lang, cuối cùng trở về Minh Châu trong cơn mưa nhỏ.
Vừa tới nơi, tâm tình của Thạch Sinh lập tức kích động lên, nó không đi cửa chính mà trực tiếp hạ xuống trong hậu viện, Mặc phu nhân đang trong đình xếp quần áo.
Dù hài tử không ở đây, nhưng người làm mẫu thân vẫn luôn lo lắng.
"Nương!"
Một tiếng gọi vang lên khiến cho Mặc phu nhân thoáng ngạc nhiên, nha hoàn kế bên cũng vô thức nhìn quanh.
"Vừa xong hình như có tiếng của Thạch Sinh đúng không?"
"Phu nhân, ta cũng nghe thấy!"
Mặc phu nhân chấn động, không phải là mình ảo giác?
"Nương, ta ở chỗ này, ngoài đình, trên trời này!"
Mặc phu nhân đứng lên, cùng nha hoàn chạy nhanh ra ngoài đình, ngẩng đầu tìm kiếm trên bầu trời, thấy ba trượng trên trời cao có một đứa trẻ đạp trên hai chiếc bánh xe với hỏa diễm quấn quanh.
Không phải Thạch Sinh thì là ai!
"Mẫu thân người xem, ta biết bay rồi!"
"Thạch Sinh."
Mặc phu nhân há miệng, bờ môi hơi rung rung, trong mắt nàng chỉ còn lại có hài tử.
"Mau xuống đây, mau xuống đây!"
Thạch Sinh thu hồi Phong Hỏa Luân, trực tiếp nhảy xuống, Mặc phu nhân và nha hoàn sợ tới mức nhanh chóng đỡ lấy, nhưng Thạch Sinh rơi vào lòng ngực mẫu thân mình lại không gây ra bao nhiêu lực.
"Mẫu thân!"
"Ài, ài, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy chứ, lâu như vậy không gửi tin tức về, lâu như vậy cũng không về thăm vi nương."
Mặc phu nhân ôm chặt Thạch Sinh, nói xong lập tức khóc lên.
"Mẫu thân ngài đừng khóc, ngài đừng khóc mà."
"Phu nhân, thiếu gia trở về rồi, ta đi thông báo lão gia cùng lão phu nhân!"
"Ừ, nhanh nhanh đi đi!"
Nha hoàn vội vàng rời khỏi, nhưng mà bên cạnh còn có một bóng hình xám nhanh chân hơn, nơi này để lại cho hai mẫu tự đi, Hôi Miễn muốn đi tìm Tề Trọng Bân, xem lão còn ở Minh Châu hay không.
Lúc này ở biên giới Thiên Đấu Sơn, một đám mây ngũ sắc cùng cơn gió mát thổi đến.
Sương khói tản đi, trong đó hiện ra một người thân ảnh, là Dịch Thư Nguyên mới rời Vân Thúy Sơn không lâu, hắn đã thôi diễn diệu pháp cho Công Tôn Dần, còn về phần làm sao tu hành, làm sao tìm được người nọ, vậy phải tự dựa vào duyên pháp của Công Tôn Dần.
Dịch Thư Nguyên nhìn quanh Thiên Đấu Sơn, hắn cảm thấy ngọn núi hiểm trở này vô cùng đẹp mắt, không khỏi tán thưởng.
Một nơi rất tốt!
Dịch Thư Nguyên đã biết hán tử nọ ở đâu, nhưng cũng không vội đi tìm, ngược lại chậm rãi rảo bước trong núi rừng.
Tiết thanh minh, núi rừng xanh biếc hoa nở rộ, khắp nơi đều có chim hót hoa thơm.
Dịch Thư Nguyên dạo bước trong rừng, không có khí tức càng không có linh quang, thật giống thư sinh du ngoạn núi rừng, cuối cùng hắn dừng lại bên một dòng suối.
Bên dòng suối có một đám chim nhỏ hót ríu rít không ngừng, trong đó có một loài chim Dịch Thư Nguyên nhìn rất quen, là họa mi hắn gặp lúc ở Khoát Nam Sơn, cũng nhờ nó mà Dịch Thư Nguyên hiểu rõ hơn về thiên nhiên.
Dịch Thư Nguyên cứ như vậy đứng dưới gốc cây bên dòng suối nhỏ, nhìn chim nhỏ đậu trên cây kêu to.
Mùa này tựa hồ là mùa sinh sản của loài chim ấy, trên cây có một ổ chim non, dù là mắt thường không thể thấy, nhưng thần thức của Dịch Thư Nguyên lại thấy rõ chim non đang mổ vỏ, hình như điều đó cũng khiến chim mẹ vui mừng kêu lên.
Dịch Thư Nguyên giống như đã hóa thành một bức tượng điêu khắc, đứng im quan sát chim non phá vỏ, nhìn chim non tập vỗ cánh, nhìn chim mẹ cho con ăn, nhìn chúng vui đùa ầm ĩ.
Một lần đứng nhưng lại kéo dài mấy ngày, giống như đã hòa làm một cùng với núi sông.
Trong lúc đó không có bất kỳ chim thú nào quấy rầy, thậm chí có con báo từ trong núi đi đến bên dòng suối uống nước trực tiếp đi qua người Dịch Thư Nguyên, dường như hắn là một cái cây.
Bảy ngày sau, Dịch Thư Nguyên mới cúi đầu xuống, sau đó trên mặt hiện ra một nụ cười.
Hắn nhẹ nhàng đong đưa hai cánh tay, giống như chim non vỗ cánh tập bay.
Nhưng chỉ một lát sau, trong một vòng ánh sáng nhàn nhạt, thân hình của Dịch Thư Nguyên bỗng co rút lại, quần áo trên người hóa thành lông vũ, mỏ nhọn dần xuất hiện, hai canh tay cùng từ từ hóa thành cánh chim.
Một con chim họa mi linh động phe phẩy cánh đột ngột xuất hiện bên dòng suối nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận