Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 488: Một trận tranh đấu khác (2)

Đến giờ cơm, nữ tử đi ra ngoài một lúc sau đó lại bưng vào một khay thức ăn mặn có nhạt, vẫn ngồi bên giường đút cho Dương Bản Tài ăn như cũ.
Dương Bản Tài cảm thấy tuy rằng mình trúng kiếm, nhưng có phần diễm phúc ân cần như thế cũng coi như là đáng giá.
Đợi Dương Bản Tài nằm sấp ngủ rồi, nữ tử mới nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của y, sau đó thò tay lên trên, vuốt ve phần lưng một lát rồi trảo một cái, một cỗ bạch khí nhàn nhạt lập tức bị túm ra ngoài.
Tiếp theo trong tay nữ tử lập tức xuất hiện một tấm họa quyển, nhanh chóng phong ấn bạch khí vào trong tranh, sau đó mới hơi thả lỏng một hơi.
"Rõ ràng trong lòng vô cùng khát vọng, nhưng tay chân lại quy củ, tuy rằng muốn kiềm chế lại không quản được ánh mắt, nhưng cũng tính là người tốt."
Sau khi ngắm nhìn thư sinh nằm sấp trên giường một hồi, nữ tử đứng dậy đi ra ngoài phòng, chỉ là khi bước ra ngoài, hết thảy cảnh sắc bên ngoài tường viện lại vô cùng quái dị, giống như một mảnh trắng xoá.
Nếu như nhìn lên trên bầu trời, có thể thấy phía sau mây trắng vậy mà mơ hồ có bàn giường chiếu và vách cửa sổ.
Ngoài thành Đông Lư hai mươi dặm, bên trong tổ trạch Dương gia thôn Phong Lâm, trong phòng ngủ của Dương Bản Tài không có một bóng người, nhưng hình như cả nhà thúc thúc không có ai để ý tới việc chất điệt của mình chưa trở về nhà.
Trên vách tường của gian phòng treo một bức họa, bên trên vẽ một tòa tiểu viện.
Bên trong tiểu viện có giếng nước có căn phòng, một nữ tử đang đứng ở trong viện ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài bức tranh, không lâu lắm, lại không thấy nữ tử trong nội viện đâu nữa.
Nội thành Đông Lư, Tư Tử Xương đã tìm kiếm hồi lâu, lại không thấy nữ tử trong tranh đâu, ngay cả phàm nhân bị phi kiếm gây thương tích cũng sống không thấy người chết không thấy xác.
Sau một hồi Tư Tử Xương rốt cuộc tìm được con đường nọ, trong đêm tối, coi như có thể xác nhận vị trí cuối cùng phi kiếm hạ xuống chính là ở đây, nhưng đã bị người thi pháp ẩn giấu.
Nhìn dấu vết trên mặt đất, hiển nhiên đã qua một ngày, khiến cho Tư Tử Xương không khỏi có chút tự mình hoài nghi, chẳng lẽ đã để nàng chạy thoát?
Tư Tử Xương xoa xoa mi tâm, làm dịu tinh thần mỏi mệt, gã chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.
Thừa dịp hiện giờ lực lượng tinh thần khôi phục không ít, linh đài thanh minh tâm niệm cũng coi như tỉnh táo, nhất định phải tìm được vị tiên trong tranh nọ, nếu không về sau nói không chừng không tìm được nữa, đồng nghĩa mất đi tung tích của sư đệ.
"Đáng tiếc sự tình xảy ra quá gấp, cũng không biết liên lạc vị Dịch tiên trưởng nọ như thế nào, nếu không lấy đạo hạnh của vị tiên trưởng đó, nhất định có thể giúp ta!"
Tư Tử Xương thì thào tự nói, không khỏi nhớ tới tiền bối tiên đạo gặp phải trong thành Nguyệt Châu lúc trước, đối phương đang tìm kiếm sư đệ, nhưng lúc ấy gã bị ma niệm vây khốn, chỉ cảm thấy nhiều năm qua tất cả cơ duyên đều rơi vào trên đầu sư đệ, trong lúc nhất thời dâng lên ghen ghét, đã nói dối đối phương.
Hiện giờ thần chí thanh tỉnh rồi lại không biết vị cao nhân đó ở đâu, càng không thể để cho tiên trong tranh nọ chạy thoát.
Không được vội vàng xao động, không được vội vàng xao động!
Vội vàng xúc động chỉ khiến ma niệm có cơ hội đột phá, cũng sẽ mất đi nhạy cảm, Tư Tử Xương chậm rãi thu hồi tâm tư, sau đó đạp gió đi tới miếu thổ địa trong thành.
Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hiện thân!
Vài ngày sau, vào một đêm tối, bầu trời giăng đầy mây đen.
"Ầm ầm !"
Đêm Kinh Trập, tiếng sấm vang vọng phía chân trời, lôi quang chiếu sáng đại địa.
Dịch Thư Nguyên đáp mây bay trên không trung, Tào Ngọc Cao ở đụn mây xa xa, hai mắt lôi thần như điện, mỗi khi có tia chớp chiếu sáng đại địa, đều giống như Tào Ngọc Cao thị sát hết thảy mặt đất.
"Hôi tiền bối, Lôi Thần thật uy phong. Ngày trước lúc ngài làm thần chủ yếu quản về cái gì vậy?"
Thạch Sinh hỏi như vậy, khiến cho Hôi Miễn hơi lúng túng trả lời một câu.
"Đơn giản là che chở một phương, ta là địa thần, sao có thể so sánh cùng Lôi Bộ thiên thần được."
Khi đang nói chuyện, trên trời rầm rầm đổ mưa lớn, hơn phân nửa Đông Lư đều bị mưa to bao phủ, nương theo tiếng sấm Kinh Trập rơi xuống đại địa, cũng đánh thức đám động vật ngủ đông như rắn, côn trùng, chuột, kiến.
Một lúc sau, Tào Ngọc Cao hạ xuống đụn mây Dịch Thư Nguyên khống chế, cau mày nói.
"Người này đã lưu lại trong Đông Lư nhiều ngày như vậy, sau Kinh Trập là thời điểm Lôi Bộ điểm danh, Tào mỗ không thể thời khắc đợi ở chỗ này nữa."
"Yên tâm đi, chỗ này có ta và tiên sinh là đủ rồi!"
Dịch Thư Nguyên cũng biết một chút tình huống của Lôi Bộ.
"Nếu Tào thần tướng có công vụ trên người cứ đi trước, ta nhất định sẽ tìm được Công Tôn Dần, Tư Tử Xương nhiều ngày không động, mặc dù hơi có vẻ đột ngột, nhưng ta cũng nên đi gặp gã rồi."
!
Ngay lúc đó, tiểu viện trong bức tranh, Dương Bản Tài đã khôi phục không ít cảm thấy vô cùng buồn bực.
Chập tối hôm nay y mơ hồ nghe thấy tiếng sấm sét, nhưng lại không nhìn thấy trời mưa bên ngoài, nhịn không được muốn đứng dậy đi xem, ở trong phòng nhiều ngày như vậy, thật sự có chút ngột ngạt.
Chỉ là vừa đi tới trước cửa định mở ra thì Trịnh Dĩnh đã đến, càng là trong quần áo hoa lệ lộ ra mát mẻ, trước có núi non sinh động, sau có cao ngất nhu mỹ.
"Ân công, ta biết ngươi muốn đi ra ngoài, nhưng nếu ngươi ra ngoài lúc này, tính mạng của tiểu nữ sẽ khó bảo toàn!"
Dương Bản Tài ngơ ngác nhìn người trước mắt, ánh mắt giống như bị hút vào trong, không khỏi theo bản năng mở miệng hỏi một câu.
"Chẳng lẽ, ác nhân nọ vẫn còn ở gần đây?"
Trịnh Dĩnh đến gần vài bước, nhẹ nhàng đẩy một cái, cả người Dương Bản Tài lăng không bay ngược về phía sau, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống trên giường.
Đợi Dương Bản Tài phản ứng lại, Trịnh Dĩnh đã dán thân tới phía trước.
Trịnh Dĩnh dán sát tới bên mặt Dương Bản Tài, nói nhỏ bên tai y.
"Chỉ cầu ân công tạm thời không muốn đi ra ngoài."
"Đợi…đợi bao lâu đều được…"
Đối với Dương Bản Tài mà nói, đây chính là đứng trên đỉnh phong nhân sinh, muốn cầm lòng cũng không cầm nổi, phản ứng mãnh liệt khiến cho Trịnh Dĩnh cười nhẹ, đưa tay nắm lấy ‘mệnh căn’ vừa nhô lên.
Tổ trạch Dương gia, dưới chuồng gia súc có một cối xay đá, con lừa kéo cối xay cũng không có bị cởi dây thừng, bỗng bị sấm sét dọa cho kinh sợ, lại cộng thêm nóc chuồng rỉ nước, khiến nó sợ tới mức liên tục kéo đá.
Cối xay đá xoay tròn theo con lừa, không ngừng nghiền ép đồ bên trong.
Cối xay bị nước mưa xối tới, dần dần xuất hiện một chút lúa mạch còn sót lại bị nghiền thành bột tràn ra phần đáy.
Hồi lâu sau, phía chân trời lại vang lên tiếng sấm.
"Ầm ầm."
Trong tranh, mặc dù không lộ ra mưa to như Kinh Trập, lại tựa như có tiếng sấm và mưa rơi ngay bên người.
"A... Ừm."
Theo tiếng mưa gió sấm chớp dũng động, một trận ‘tranh đấu’ khác cũng đã kết thúc!
Nhìn Dương Bản Tài sắc mặt trắng bệch trên giường, Trịnh Dĩnh đưa nguyên dương chuyển hóa tới cổ họng, sau đó trả nguyên khí quay về cho Dương Bản Tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận