Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 458: Cuối cùng vẫn là không lưu lại (2)

Trong tay áo của Dịch Thư Nguyên trượt ra quạt xếp, "Xoẹt xẹt !" một tiếng xòe mặt quạt ra, phe phẩy dắt gió mát, trong nội viện có lá rụng chuyển động, quần áo mọi người cũng hơi phiêu đãng.
"Dịch mỗ cũng không phải người xuất gia, không đến mức một mực ở lại trong Tương Sơn thiền viện chứ? Nói một câu không phải trêu đùa, ta thật sự đã ăn đủ thức ăn ở đây rồi!"
Trong lúc cười cười nói nói, Dịch Thư Nguyên đã cầm cây quạt đi tới hậu viện, một lát sau lại có âm thanh từ xa xa truyền đến.
"Thạch Sinh ! ".
"A! Đến ngay sư phụ ! ".
Thạch Sinh hô một câu, không còn đánh quyền cùng Đoạn Tự Liệt nữa, vội vàng chạy về phía sân sau.
Vào lúc Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh trước sau vượt qua hậu viện, Chiếu Lê hòa thượng đã ở chỗ đó chắp tay trước ngực, làm một phật lễ về phía hai người.
Nhiều ngày sau, sứ giả triều đình gấp gáp đi đến Tố Châu, trước đi qua phủ đô đốc cùng đại doanh Tố Châu, sau đó lại vội vàng cùng Đoạn Tự Liệt mới trở về không bao lâu nhanh chóng đi tới Tương Sơn thiền viện.
Chỉ tiếc là khi đó Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh đã sớm rời đi.
Thái giám truyền gọi dạo qua trong chùa một vòng, gọi Vô Pháp hòa thượng tới giao độ điệp mà Hoàng Đế ban cho, cũng đưa mặc bảo Hoàng Đế tự viết cùng với 500 lượng tiền nhang khói cho Nghiễm Tể thiền sư.
- Giải thích, Mặc bảo nghĩa là thư pháp trân quý. Hết giải thích.
Sau cùng sứ giả đứng ở bên hố nhỏ mà hai đại cao thủ Tiên Thiên đối chưởng lưu lại, thở dài một tiếng rồi tiếc nuối rời đi.
Thái giám tiếc nuối không thể lưu lại Dịch tiên sinh, cũng bởi vì gặp được dấu vết trong nội viện, hận không thể tận mắt nhìn thấy cao thủ Tiên Thiên quyết đấu.
Thừa Hưng cuối năm thứ mười sáu, vào ngày 30 tết, Tố Châu huyện Tam Tương, chân núi Tam Tương thiền viện, thiên tử lệnh sứ giả ngự tứ mặc bảo! Tương Sơn bảo tự.
Từ đó Tương Sơn thiền viện lấy mặc bảo của thiên tử làm cơ sở trùng tạo lại tên tự, đổi tên thành Tương Sơn bảo tự.
Thiên tử ban thưởng vừa tới, Tương Sơn bảo tự lúc đầu vốn hương hỏa quạnh quẽ lại lưu truyền một chút lời đồn đại không tốt, ngay lập tức đông như trẩy hội, các phương tín đồ Tố Châu cùng với thân hào quyền quý các nơi ùn ùn kéo đến !
Giao thừa năm nay hình như đặc biệt náo nhiệt, bên trong thành Minh Châu tiếng động chiêng trống vang trời, trong đại viện Mặc phủ, nhân tâm Mặc gia lại cứ cảm thấy có chút quạnh quẽ.
Hạ nhân đặt pháo trước cửa ra vào, chúc mừng năm mới đến, Mặc lão phu nhân ở thần đường cầu Thần bái Phật.
Cơm tất niên một chút nữa là sẽ chuẩn bị xong, Mặc lão gia và Mặc phu nhân dựa sát vào nhau ở trước cửa nhìn lên bầu trời.
"Cũng không biết Sinh nhi thế nào rồi, có nhớ nhà hay không?"
"Phu nhân yên tâm, Sinh nhi đi theo Dịch tiên sinh, chẳng lẽ thần tiên còn để cho Sinh nhi chịu thiệt được hay sao?"
"Ừ!"
"Phu nhân, nếu ngươi nhớ hài tử như thế, không bằng chúng ta lại muốn một đứa đi."
Mặc lão gia đưa miệng tới bên tai Mặc phu nhân, giọng nói rất nhỏ đồng thời tay cũng vươn vào bên trong áo lông nhung của Mặc phu nhân.
Lúc này bỗng có hạ nhân vội vàng chạy tới, Mặc phu nhân mạnh mẽ đẩy tay của Mặc lão gia ra.
"Lão gia, phu nhân, không tìm được Tề sư phó."
Mặc lão gia tựa như không có việc gì phát sinh, thần sắc như thường hỏi thăm hạ nhân.
"Đã đi tới trong nhà tìm chưa?"
"Rồi ạ, ta còn đi tới Miếu Nương Nương, đi tới mấy miếu khác nữa, còn đi tới một vài quán trà và tiệm rượu Tề sư phó thường đi, nhưng đều không nhìn thấy người, sau đó Dụ bà của Miếu Nương Nương nói, Tề sư phó tám phần đã rời khỏi Minh Châu, trong thời gian ngắn là không về được."
"Được rồi, ngươi lui xuống đi."
"Vâng!"
Mặc lão gia thở dài một tiếng, lại nhìn qua bên cạnh, Mặc phu nhân đã tránh ra một khoảng cách, thấp giọng nói một câu.
"Buổi tối lại tính."
Cách thành Minh Châu đường sá xa xôi, thành Tố Châu, trong một gian phòng trang nhã của quán rượu, Dịch Thư Nguyên, Hôi Miễn và Thạch Sinh người ngồi bên cạnh bàn người đứng trên mặt bàn.
Trước mặt là đầy một bàn thuần ăn mặn kết hợp đủ loại, Thạch Sinh bị phụ mẫu lo lắng đang một tay một chiếc đùi gà lớn, nhanh chóng cắn ăn.
Hôi Miễn dùng đĩa làm bát cơm, tự mình gặm một bàn cá kho tàu nghiêm chỉnh.
Tướng ăn của Dịch Thư Nguyên văn nhã hơn nhiều, nhưng tốc độ hạ đũa dứt khoát không chậm.
Đột nhiên, động tác gắp đĩa rau của Dịch Thư Nguyên có chút dừng lại, hình như trong lòng có nhận thấy, thoáng bấm đốt ngón tay sau đó không khỏi thở dài một tiếng.
"Tiên sinh làm sao thế?"
"Sư phụ, con lưu lại cho ngài một chiếc đùi gà nhé!"
Dịch Thư Nguyên buồn cười nói.
"Các ngươi cứ ăn đi!"
Giờ phút này ở Nguyệt Châu xa xôi, trong cảnh nội huyện Nguyên Giang, mặc dù Dịch gia chưa tính giàu có, nhưng so với thôn nhân đồng hương nguyên bản, cũng đã coi như là đã thành nhà giàu.
Chẳng những ruộng tốt nhiều hơn, chính mình trồng không hết còn cần mướn người tới giúp đỡ trồng trọt.
Khu nhà cũ cũng đã đập đi xây dựng lại, đã có bộ dáng của đại viện.
Dịch A Bảo cũng lập tức tròn 15 tuổi rồi, y theo mấy người bạn cùng nhau tới thư phòng trong nhà chơi đùa.
Những người bạn đó vừa là cùng quê cũng có ở phương xa, là tới thư viện Nguyệt Châu đọc sách, Dịch A Bảo thân là đồng môn đã thịnh tình mời mấy người bạn tốt trở về nhà mình cùng nhau đón qua giao thừa.
Mấy người tuổi tác chênh lệch không lớn, đều tò mò hiếu kỳ đối với sự vật mới lạ lại đang trong tuổi phản nghịch, trong thư viện tất cung tất kính đối với phu tử, nhưng ở sau lưng sẽ khó tránh khỏi sẽ nói một chút.
Đúng lúc nói tới trong thư viện thư pháp của vị phu tử nào tốt, chữ nào lại viết rất kém, nhưng A Bảo đứng ở bên cạnh lại không đáp lời.
"A Bảo, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Đúng vậy Dịch huynh, không cần nghiêm chỉnh như vậy đâu, dù sao cũng không phải ở thư viện!"
"Haha, ta không phải là đang nghiêm chỉnh, nếu như luận thư pháp, phu tử của thư viện tính là cái gì? Không bằng một đầu ngón tay của bá gia gia ta!"
"Ồ?"
"Tại sao lại nói như thế?"
"Chẳng lẽ thư pháp của bá gia gia ngươi rất lợi hại?"
Trọng độ tuổi này, A Bảo cũng có lúc thích khoác lác, y bày ra bộ dạng cao thâm mạt trắc nói.
"Tất nhiên rồi, chẳng qua bá gia gia của ta không muốn tranh giành danh tiếng thế tục, khi ta còn bé không hiểu chuyện, đợi bây giờ dần dần tích lũy học thức, tầm mắt cũng dần dần mở rộng, mới biết được sự tinh diệu trong thư pháp của bá gia gia!"
"Vậy bá gia gia ngươi đâu?"
"Ách, từ lúc ta còn rất nhỏ đã ra ngoài rồi, mãi chưa trở lại."
"Ta thấy Dịch huynh đang khoác lác thì có!"
"Đâu chỉ khoác lác, quả thực là đang thổi phồng!"
"Có lẽ là bá gia gia của Dịch huynh khoác lác, khiến cho Dịch huynh lúc còn bé đã tin là thật!"
"Ha ha ha ha ha."
Bằng hữu chỉ vui đùa trêu chọc, nhưng A Bảo lại có chút tức giận.
"Các ngươi có thể nói ta, nhưng không thể nói bậy về bá gia gia của ta!"
Thấy A Bảo thật sự có chút tức giận, người bên ngoài lập tức thu liễm, nhưng trong lòng đã bị dẫn ra hiếu kỳ.
"Dịch huynh, nếu đã như vậy, ngươi còn có bút tích của bá gia gia không?"
"Đúng vậy, để cho chúng ta mở mang kiến thức đi!"
A Bảo nhíu mày.
"Ban đầu bá gia gia ở huyện nha đã lưu lại không ít mặc bảo, nhưng đã bị bên đó giữ làm bảo bối, lúc lão Huyện lệnh thăng quan điều nhiệm đi, thậm chí còn cầm cả huyện chí năm đó bá gia gia biên soạn đi theo, chủ bộ đại nhân còn vì thế mà đặc biệt tới nhà của ta khóc lóc kể lể."
"Thần kỳ như vậy?"
"Còn có loại việc này!"
Hứng thú của mọi người lại càng nồng hậu hơn.
"Vậy chẳng lẽ trong nhà người không có nổi một bộ mặc bảo nào sao?"
"Đúng vậy, đó có phải là bá gia gia của ngươi hay không vậy?"
A Bảo bỗng có chút gấp.
"Có! Đương nhiên là có rồi...! Năm đó trong nhà sa sút, cũng không biết cầu bá gia gia để thư lại, nhưng vẫn còn một bộ mặc bảo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận