Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 276: Báo lên Thiên Đình (2)

Niên Triêu Sinh tư cách là chính thần của thuỷ vực sông Khai Dương, trực tiếp lên trời đi thông suốt thang trời tới Thiên Môn tự nhiên không có vấn đề gì lớn.
Một đạo thần quang đạt tới cửu tiêu, sau đó cũng không phải là liên tục bay tới một phương hướng, mà là thầm niệm pháp chú, trong quá trình phi hành, xung quanh thần quang liền dần dần trở nên mông lung.
Một lát sau, thần quang rơi xuống bên trên thang trời, lại biến thành bộ dáng Niên Triêu Sinh, lúc này gã lấy ra ngọc hốt bản, bước nhanh đạp trên thang trời đi lên.
Mặc dù là bước lên trên bậc thang, nhưng tốc độ của Niên Triêu Sinh cực nhanh, gần như là ngự phong dán vào bậc thang mà đi.
Xung quanh đều là khói trắng mông lung, giống như sương mù lại không phải là sương mù, sau khi đi ở trên thang trời trọn vẹn gần nửa canh giờ, tuy rằng sương mù này trở nên nồng đậm hơn, nhưng mà tầm nhìn phía trước lại càng lúc càng rõ ràng.
Thời gian dần trôi qua, hư ảnh một cánh cửa khổng lồ xuất hiện ở xa xa phía trên, mơ hồ còn có ánh sáng chiếu rộ.
Đến rồi!
Niên Triêu Sinh hít vào một hơi thật sâu, thật ra gã rất ít khi tới Thiên Đình, nếu như không phải lần này thật sự quá tức giận, gã cũng sẽ không đi tới đây.
Thiên Môn là một cái cánh cửa vô cùng to lớn, cao chừng không dưới 100 trượng, độ rộng cũng là như thế.
Giờ phút này đang có mấy đội thiên binh mặc giáp bạc dò xét ở gần Thiên Môn, mà ở cửa vào Thiên Môn còn có hai vị thần tướng cao lớn dị thường lẳng lặng đứng ở đó, trên người tản mát ra từng đợt thần quang.
Niên Triêu Sinh đi đến tự nhiên dẫn tới thần đứng ở gần Thiên Môn chú ý.
"Người đến là ai?"
Có Thần tướng dò hỏi, Niên Triêu Sinh hiển lộ thần quang, giơ ngọc hốt lên đáp lại.
"Ta chính là Thủy Thần sông Khai Dương, có việc muốn gặp mặt Thiên Đế!"
Thần tướng nhẹ gật đầu, nghiêng người tránh ra con đường.
Thật ra đây cũng chính là một cái hình thức, Thần tướng có to lớn hơn nữa cũng chỉ là cao mấy trượng, căn bản không che được Thiên Môn cao rộng tới 100 trượng.
Niên Triêu Sinh bước lên mây đi xuyên qua Thiên Môn, nhanh chóng bay về chỗ sâu trong Thiên Cung, gã vẫn không thể trực tiếp gặp Thiên Đế.
Ở trong Thần Tiêu bảo điện, thần quang chiếu sáng rạng rỡ, tuy rằng bên trong Thiên Đình không chỉ có một người gọi là Đế, nhưng Thiên Đế trong câu cửa miệng mọi người chính là một vị đứng đầu chúng thần trên Thiên Giới này, cũng có danh xưng là "Đế Quân" hay "Thần Quân".
Giờ phút này Thiên Đế đang nằm nghiêng tĩnh tu ở trong chỗ sâu của bảo điện, y mặc một thân áo đen viền vàng, đầu đội miện quan ngọc châu, trên người ẩn có thần quang vờn quanh, nguồn gốc toàn bộ thần quang của Thần Tiêu bảo điện đều là ở nơi này.
Những thiên thần khác có lẽ có đạo tràng riêng, mà Thiên Đế tuy rằng có khi rảnh rỗi cũng sẽ xuất du, nhưng dưới tình huống bình thường thì đa số đều sẽ tọa trấn ở đây.
Giờ phút này trong điện cũng không có thiên nữ gì hầu hạ cả, chỉ có thiên binh gác ở ngoài điện.
Sau khi Niên Triêu Sinh lên trời một đoạn thời gian, một tên thần nhân mặc áo trắng, đầu đội linh quan, bước khẽ đi đến trong điện, sau khi tới liền khom mình hành lễ với bức rèm che xuyên thấu, mở miệng nói ra ý đồ đến.
"Đế Quân, Thủy Thần Khai Dương Niên Triêu Sinh từ dưới hạ giới lên trời."
"Có chuyện gì?"
Thiên Đế nhẹ giọng hỏi một câu, thần nhân áo trắng liền kể ra sự việc.
"Theo người kia nói, có tiên tu ỷ vào pháp lực cao cường, đã đập phá miếu của gã, khi nhục gã, lại tổn thương Kim Thân của gã, tước mất pháp lực thần đạo mà gã khổ tu, gã vì cầu công bằng, cho lên đã lên trời tố cáo!"
Thiên Đế khẽ nhíu mày, thu liễm thần huy đồng thời mở to mắt ra.
"Tiên tu?"
Thiên Đình rất khó quản lý người trong tiên đạo, nhưng nói chung giữa nhau cũng sẽ có một loại ăn ý, sẽ không làm ra chuyện gì quá phận.
Không phải nói là tiên nhân cùng với thần nhân sẽ không kết cừu oán, cũng có không ít ví dụ kết cừu oán với nhau, nhưng đều là chính đạo, rất nhiều chuyện đều có thể giảng đạo lý.
"Tiên tu kia là ai?"
"Ách, theo Thủy Thần Khai Dương nói, đối phương không có lưu danh lại, hơn nữa…Thủy Thần Khai Dương hình như có chút không nhớ ra bộ dáng của đối phương."
"Hả?"
Thiên Đế nhìn thoáng qua thần nhân, người sau tiếp tục chậm rãi nói.
"Người kia chỉ nói đối phương tóc hoa râm, mặc thanh y và khoác theo áo đen bên ngoài, lúc đầu nhìn thấy rõ ràng, nhưng giờ phút này nhớ lại liền có vẻ mông lung, hỏi gã vị kia dùng tiên pháp gì, gã đáp không biết, hỏi đối phương tại sao đập miếu, đáp không rõ ràng, hỏi gã vì sao không mang theo người kia cùng nhau đến đây phân xử, đáp không giữ được, hỏi gã rằng có phải đã thông cáo đối phương cùng nhau đi đến Thiên Đình, gã do dự một hơi sau đó đáp là đối phương không để ý tới."
Thần quan áo trắng nói xong cũng lẳng lặng đứng yên ở một bên, chờ đợi Thiên Đế hồi đáp.
"Hừ!"
Thiên Đế lắc đầu lạnh cười một cái, Thủy Thần Khai Dương này tới để cáo trạng nhưng mà hỏi tới thì cái gì cũng không biết!
"Đế Quân, nên trả lời thế nào để thuyết phục gã? Sông Khai Dương chính là Thiên Đình chúng ta độc quản, cũng cần quan tâm một chút tới cảm thụ của Thủy Thần."
Giờ phút này Thiên Đế đã ngồi dậy.
"Kêu gã trở về đi, nói rằng việc này sẽ tự có thần quan Thiên Giới điều tra, an tâm ở thủy vực Khai Dương chờ, Thiên Giới sẽ cho gã một cái công bằng."
"Vâng!"
Thần nhân áo trắng lĩnh mệnh rời đi, mà Thiên Đế lại ngồi trên giường mây nhắm mắt tính toán một phen, nhưng mà bất luận y tính như thế nào, thế mà lại là một mảnh mờ mịt.
Chỉ có thể mơ hồ "Nhìn" thấy thần miếu ở bến cảng Bạc Vân lắc lư sụp đổ, tượng hà bá tự mình ngã quỵ xuống chia năm xẻ bảy, cùng với một chút âm thanh cầu khẩn không ngừng của Thủy Thần Khai Dương.
Thật lâu về sau, thần huy trên người Thiên Đế trở nên nồng nặc lên.
Tựu thật giống như dò xét quá khứ đã qua không lâu lúc trước, bên trong mông lung, ở trong miếu thờ hà bá sông Khai Dương, trong đám người chạy nhanh, bên hương đỉnh trước điện hà bá, nhưng lại không thấy được tiên nhân vốn nên ở đây.
Đột nhiên có một đạo ánh sáng bảy màu tựa như ở trước mặt hương đỉnh.
Mà giờ phút này sắc thái Thiên Đế tâm thần ngao du cũng nhanh chóng tiêu tán, tựa như hết thảy sắc thái đều bị rút đến bên trong ánh sáng đó, thời khắc ba đốm lửa sáng lên, hết thảy cảnh sắc lập tức băng diệt.
Tâm thần Thiên Đế hơi chấn động, sau đó mở to mắt, hình như vẫn còn có thể nhìn thấy một vòng ánh sáng cùng với ba điểm đốm lửa kia.
"Đạo hạnh không cạn, ba điểm đốm lửa? Là tiên pháp gì sao?"
Trong lúc thì thào tự nói, thần sắc Thiên Đế cũng như có điều suy nghĩ.
Bất luận là xuất phát từ Thủy Thần Khai Dương lên trời đệ tấu, hay là từ hiếu kỳ đối với vị cao nhân tiên đạo đó, không quan tâm việc này xử lý như thế nào, đầu tiên phải tra ra vị tiên nhân đó là ai! !
Một chỗ trong cung điện Thiên Đình, Niên Triêu Sinh có chút đứng ngồi không yên rốt cuộc đã chờ đến câu trả lời, không cần trực diện gặp Thiên Đế cũng làm cho gã thở phào một hơi.
Sau khi thần quan Thiên Đình hỏi thăm đủ loại chi tiết, trong lòng Niên Triêu Sinh liền cảm thấy căng thẳng không thôi, khi đối phương đi rồi thậm chí còn có chút hối hận.
Lúc tới rất là tức giận, nhưng mà tức thì tức, Niên Triêu Sinh dù sao cũng là có chút chột dạ.
May mà Thiên Đình cũng giống như Niên Triêu Sinh nghĩ, vẫn là hướng về phía gã, dẫu sao gã cũng là Thủy Thần ít ỏi của Thiên Đình ở hạ giới, lại không có mắt đi mày lại cùng với Long Tộc, nghĩ đến sẽ được chiếu cố nhiều hơn.
Nếu như Thiên Đình đã nói sẽ cho mình một cái công đạo, Niên Triêu Sinh liền thấy mừng thầm, vội vàng thông qua Thiên Môn trở về hạ giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận