Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 347: Thật sự là tiên nhân? (1)

Sở Hàng đứt quãng kể xong giấc mộng ngày hôm qua của mình, nhìn thấy Dịch Thư Nguyên một mực nhìn chằm chằm mình, trong lòng không khỏi càng thêm bất an.
"Dịch tiên sinh, phải chăng ngài đã phát hiện ra điều gì rồi?"
Sở Hàng cẩn thận hỏi, Dịch Thư Nguyên nhìn dáng vẻ của y, sau khi suy nghĩ vẫn là khẽ gật đầu một cái.
Thấy Dịch Thư Nguyên gật đầu, Sở Hàng cũng không lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, bởi vì biểu cảm của Dịch tiên sinh không giống như là rất đơn giản, nhưng tinh thần rõ ràng cũng chấn động.
"Tiên sinh phát hiện điều gì? Biết rõ là vật gì đang tới tìm ta sao? Tiên sinh mau nói cho ta biết đi, đúng rồi, mấu chốt là tiên sinh có phương pháp ứng đối không?"
Ngữ khí của Sở Hàng càng thêm cẩn thận hơn một chút, đương nhiên là cái loại cảm giác chờ mong cũng hết sức rõ ràng.
Dịch Thư Nguyên nhớ lại sự tình gặp phải tối hôm qua, có lẽ đối với người thường mà nói sẽ có trùng kích không nhỏ.
"Sự tình hơi có chút phức tạp, ngươi trước tiên đi rửa mặt cho thanh tỉnh một chút, một hồi nữa lại nói."
Dịch Thư Nguyên nói xong, đúng lúc Dương Bản Tài cũng ngáp xuất hiện, Sở Hàng chỉ có thể tạm đè xuống tâm sự, gật đầu đáp lại.
"Ài, một hồi ngài nhớ nói cho ta biết đấy!"
Sáng sớm, thiện đường Sở phủ, sau khi rời giường rửa mặt hoàn tất, Sở lão gia liền đi đến đây, nhưng lại chỉ nhìn thấy Dương Bản Tài đang húp cháo.
Nhìn thấy Sở lão gia tới đây, Dương Bản Tài nhanh chóng bỏ chén xuống đứng dậy hành lễ.
"Gặp qua Sở bá bá!"
"Dương công tử không cần đa lễ, Dịch tiên sinh đâu?"
"A, Dịch tiên sinh cùng với Sở huynh không đói bụng, ra cửa đi tản bộ trước rồi, ta liền một mình tới đây ăn chút cháo."
Một mình đối mặt với Sở lão gia, Dương Bản Tài hơi có chút khẩn trương, may mà Sở lão gia đối ngoại vẫn rất là hòa thuận, nhẹ gật đầu hỏi thêm một câu.
"Có biết đi nơi nào không?"
"Ách, cái này thì không biết, tản bộ mà, khẳng định rất nhanh liền trở về!"
Sở lão gia hết cách, chỉ có thể cũng ngồi xuống ăn đồ ăn sáng trước rồi lại tính, gã còn nghĩ tìm Dịch tiên sinh tâm sự, hôm nay dẫn hắn đi tới lò xưởng xem xem, nhìn mình chế tạo gốm sứ như thế nào.
Mà bên kia, Dịch Thư Nguyên cùng Sở Hàng lấy cớ tản bộ sớm đã rời khỏi Sở phủ, dọc theo đường trong thành không ngừng đi về phía trước.
"Cái gì? Rồng."
Sở Hàng kinh ngạc há miệng kêu được một nửa, lập tức bịt kín miệng mình, khiến phần sau của câu la lên bị bịt lại ở trong miệng.
Xung quanh có người đi đường đi ngang qua, cũng kinh ngạc nhìn Sở Hàng, không biết người này vừa xong đang hô to gọi nhỏ cái gì.
Nhưng mà Sở Hàng hiện giờ cũng chẳng quan tâm tới thể diện gì nữa rồi, vừa theo sát bước chân Dịch Thư Nguyên, vừa kinh hãi nhìn hắn, đôi mắt trợn thật to, nhìn chằm chằm biểu cảm bình tĩnh trên mặt Dịch Thư Nguyên.
Một hồi lâu sau, Sở Hàng mới thoáng bình phục tâm tình, tới sát gần bên người Dịch Thư Nguyên, tận lực hạ giọng hỏi một câu.
"Là ta trong mộng tự xuất khiếu bay đi tìm quái vật? Hơn nữa còn có rồng trông coi?"
Phản ứng đầu tiên của Sở Hàng là vớ vẩn, vớ vẩn vô cùng, cho dù người trước mắt là Dịch Thư Nguyên, cho dù hắn là người có thư pháp mà cậu ruột mình kính trọng, cũng là vớ vẩn, quả thực là nói bậy!
Nếu như không có một màn đã từng chứng kiến ngoài cửa Kinh Thành mà nói, có lẽ Sở Hàng quả thật sẽ kiên định nghĩ như vậy.
Nhưng mà nhớ lại một màn thần kỳ ngoài cửa Kinh Thành kia, Sở Hàng lại biết rõ người trước mắt tuyệt đối lợi hại hơn mấy người gọi là thầy pháp tiên sư mà mình từng thấy nhiều lắm!
"Tiên sinh, ngài, ngài xác định có rồng?"
"Ừm, tới lúc ngươi sẽ tin!"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười một chút, nhìn vẻ mặt không thể tin của Sở Hàng, hắn cũng không nói thêm cái gì.
Rất nhanh, Dịch Thư Nguyên cùng với Sở Hàng đã đi tới mục đích của chuyến đi lần này, chính là một tòa miếu thổ địa.
Quy mô miếu thổ địa của thành Trường Phong Phủ cũng không lớn, thậm chí có thể nói rất nhỏ, chỉ có một sân, bên trong miếu đình đặt một pho tượng thần thổ địa, cùng với hai gian tạp vật ở giữa.
Sở Hàng là người mấu chốt trong việc này, có một số việc Dịch Thư Nguyên cũng không cần thiết kiêng kỵ cái gì, trực tiếp dẫn theo y cùng nhau tiến vào trong miếu.
"Ài, Dịch tiên sinh, mới sáng sớm ngài đã dẫn ta tới miếu thổ địa làm gì?"
"Ngươi lập tức sẽ biết."
Nghe Dịch Thư Nguyên nói, Sở Hàng một bên còn đang suy nghĩ chuyện vừa xong, một bên cũng có chút không khỏi chờ mong trong lòng, y cũng không ngu ngốc, ít nhiều có thể đoán ra một chút, chỉ là vẫn có chút không thể tin như cũ.
Sáng sớm trong miếu thổ địa hương khói bình thường, thậm chí ngoài miếu cũng không có quầy hàng bán hương nến.
Ông từ coi miếu tự mình cầm lấy cây chổi quét dọn trong viện, căn bản không để ý tới Dịch Thư Nguyên cùng Sở Hàng tiến vào cửa.
Dịch Thư Nguyên trực tiếp đi vào trong điện miếu thổ địa, sau khi đi tới trước thần án mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía tượng thần thổ địa, quả nhiên lại là bộ dáng lão đầu.
"Dịch tiên sinh."
Dịch Thư Nguyên nhìn thoáng qua Sở Hàng muốn nói lại thôi, sau đó vận hành pháp lực, mở miệng nói với tượng thần.
"Kẻ hèn Dịch Thư Nguyên, cầu kiến thổ địa bổn phương, mong rằng thổ địa công hiện thân gặp mặt!"
Giọng nói không lớn, ít nhất trong tai Sở Hàng là như vậy, nhưng giọng nói này lại xuyên thấu qua tượng thần trực tiếp chạy tới đại địa, giống như cao giọng hô hoán trong tai của thổ địa công.
Sau khi giọng nói của Dịch Thư Nguyên hạ xuống trôi qua mấy hơi thở, trong khe hở của gạch đá bên cạnh thần án liền bay lên một đạo khói xanh nhàn nhạt, một lão giả người thoáng có chút còng xuống dần dần hiện ra thân hình từ trong sương khói.
Lão giả vừa hiện thân cũng không cố hỏi thăm cái gì, thân thể vốn đã còng xuống lập tức chắp tay khom mình hành lễ đối với Dịch Thư Nguyên.
"Tiểu thần thổ địa Trường Phong Phủ Đỗ Bồi Đức, bái kiến tiên trưởng Dịch Đạo Tử!"
Trường Phong cũng không xa Đông Dương nhị phủ, thổ địa công hiển nhiên cũng nghe qua sự tình Thủy Thần Khai Dương.
Nghe nói là Dịch Thư Nguyên tới đây, thổ địa công nào dám có bất kỳ chậm trễ gì, vừa hiện thân càng sẽ không dám gọi thẳng kỳ danh, lấy tôn hiệu tiên nhân để xưng hô.
Tuy rằng thổ địa công vô cùng cung kính đối với chính mình, làm cho Dịch Thư Nguyên cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng hắn cũng không thể nào sĩ diện trước mặt được, đồng dạng lập tức cung kính hành lễ.
"Thổ địa công không cần đa lễ, là Dịch mỗ tới quấy rầy trước!"
Lễ nghi nên có thổ địa công sẽ không dám ít đi, vị này cũng không phải dễ chọc!
"Tiên trưởng khách khí!"
Sở Hàng thì cả người đã đứng phát ngốc ra ở nơi này, cũng không biết trong lòng là sợ hãi hay là căng thẳng, hoặc là càng thêm kích động phức tạp.
Thổ địa công? Thổ địa công! Thật sự là tới gặp thổ địa công!
Cũng may Sở Hàng rốt cuộc đã phản ứng lại, đầu tiên là véo bắp đùi mình một cái, sợ mình còn chưa ngủ tỉnh, sau khi cảm thấy đau đớn liền vội vàng hành lễ.
"Ách, tiểu tử Sở Hàng, bái kiến thổ địa công!"
Sau khi hành lễ, Sở Hàng ngẩng đầu nhìn nhìn thổ địa công cùng Dịch Thư Nguyên, lại nhìn ra ông từ coi miếu phía ngoài, ông từ coi miếu vẫn đang lo quét dọn, cũng không biết là giả bộ như không lưu ý động tĩnh bên này, hay là thật sự không lưu ý tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận