Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 574: Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân (4)

"Tiên sinh, thật sự là quá khinh người rồi!"
Móng vuốt của Hôi Miễn bấu chặt lấy cổ áo Dịch Thư Nguyên, cực kỳ phẫn nộ!
Giờ khắc này Dịch Thư Nguyên thở dài, tiếp theo bỗng nhiên nở nụ cười, có lẽ đây cũng là cơ hội.
Dịch Thư Nguyên thu hồi tầm nhìn, quay người đi trở về nội đường trong y quán, ngoại trừ Sở Hàng, tất cả mọi người đều đang chú ý bầu trời, không ai chú ý đến hắn.
"Dịch tiên sinh, ngài."
"Tiên sinh, chúng ta đi lên Thiên Giới sao?"
"Yên tâm, mệt mỏi mà thôi."
Dịch Thư Nguyên nói với Sở Hàng một câu, cũng như là nói với Hôi Miễn, sau đó nằm thẳng xuống một chiếc ghế nằm, hầu như ngay trong khoảnh khắc này, thần niệm của hắn thoát khỏi cơ thể, chỉ trong chốc lát cũng đã phi thiên lên trời.
Thời điểm bay lên, trong lòng Dịch Thư Nguyên tồn tại một suy nghĩ, phảng phất giống như có thể cảm giác được nỗi lòng của cả nghìn nghìn vạn vạn nạn dân giờ phút này.
Mà nhờ sự giúp đỡ của tượng Tiên Tôn ở Trường Phong Phủ, cũng khiến cho hắn ngược lại không xa lạ gì đối với đạo hương hỏa.
Nhớ lại bản thân đã từng nói chuyện cùng Hoàng Hoành Xuyên, lại cảm thụ được tâm niệm thuộc về trăm họ Lĩnh Đông, giờ phút này thần niệm của hắn rời thân xác phi thăng, loại cảm giác này thật sự quá nửa thật nửa giả, giống như mộng lại giống như huyễn.
Thần niệm thoát khỏi thân thể chỉ có thể đi xa, có thể nhìn mọi thứ, lại tựa hồ như không làm được gì cả, nhưng, thật sự là như thế sao?
Thần niệm của Dịch Thư Nguyên càng bay càng nhanh, càng ngày càng tới gần vân đài trên Thiên Giời, cũng đã có thể trông thấy Qua Long Đài từ xa xa.
Mà giờ khắc này Dịch Thư Nguyên lại nhắm mắt, bên trong tâm thần tựa như thấy được khoảnh khắc từng bộc phát lũ lụt, thấy được trăm họ vùng vẫy trong nước, thấy vô số xác chết trôi, nghe tiếng kêu cứu, phẫn hận, ai oán, cũng nghe thấy hy vọng.
Đồng thời giờ phút này Dịch Thư Nguyên giống như cũng có thể cảm nhận rõ ràng vạn dân cầu nguyện, cảm nhận được bàng hoàng và sợ hãi trong lòng bọn họ.
Bản chất của hương hỏa chính là con người cầu nguyện mà thành nguyện lực, thần vốn là vì vạn dân cầu nguyện mà sinh!
Giờ khắc này, nguyên thần của Dịch Thư là tiên nhân, lại phát tán ra thần niệm chủ động tiếp nhận hương hỏa tích góp từ tượng thần của bản thân ở trong Trường Phong Phủ, cộng thêm phát tán thần niệm dẫn động nguyện lực của nạn dân trong thiên hạ.
Hôm nay, hắn sẽ mượn nguyện lực của ngàn vạn trăm họ!
Cái gọi là Thiên Thần Biến nếu dùng thân thể máu thịt tầm thường tất nhiên khó thành, cho dù là thân thể thần tiên cũng khó khăn trùng trùng điệp điệp, nhưng ai nói phương thức biến hóa bản thân đã hình thành rồi thì sẽ không thể thay đổi?
Giờ khắc này, thần niệm vốn như vô hình vô chất của Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên phát ra một chút kim quang.
Nương theo kim quang sáng lên, vô số đạo kim quang tựa như hội tụ từ phía nhân giới, một đạo quang huy màu vàng từ Đăng Châu bay thẳng đến vân đài phía chân trời, khiến cho rất nhiều thiên binh thần tướng và long tộc nhìn tới.
Ngâm Trần cũng đồng dạng lấy một loại vô hình xuất hiện ở trong tay Dịch Thư Nguyên.
Giờ khắc này, phía thành Đăng Châu, Thiên Tử Kiếm cũng tỏa ra một chút hàn mang bay về phía chân trời, nhét vào mặt quạt Ngâm Trần, bên trên hiện ra cảnh tượng vạn dân thụ kiếm!
Ở giữa kim quang, Dịch Thư Nguyên vận hành biến hóa cũng dần dần mà thành.
Giữa kim quang có thần nhân hiển hóa ra.
Vị Thần này, chân đạp giày Kim Ngoa Lưu Vân, thân khoác Ngân Quang Kim Lân Giáp, đầu đội một mũ quan cao ngút tận trời, Ngâm Trần trong tay dựa vào hương hỏa nguyện lực mà biến hóa, đã thành một thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao.
Một đạo hàn mang từ phía dưới bay tới, dung nhập vào lưỡi đao, hội tụ lực lượng và tâm nguyện của vạn dân!
Kim quang bay đến Thiên Giới thì đã thành một vị Đại Thần thần quang rực rỡ, mặt lạnh ngưng sương hiện ra thần huy, mày kiếm sắc bén hai mắt uẩn linh, trên trán điểm một vết đỏ như lửa.
Loại khí tức và thần quang đó, đừng nói là long tộc, cho dù là vô số thần quan cũng chưa bao giờ thấy qua.
Mà từ đầu đến cuối vị Thần một đường tiến đến, căn bản không có nửa phần ý định ngừng lại!
Đến thời khắc kinh ngạc, Thần đã bay đến không trung đoạn giao thoa giữa Qua Long Đài cùng Vũ Khúc tinh quân, giơ cao binh khí trong tay kéo ra một đạo thần uy.
"Ta chính là Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân, ứng với nguyện lực của vạn dân thiên hạ mà sinh, long tộc có gan, đến hủy sạch miếu của ta đi."
"Yêu ! Nghiệt ! Chịu ! Chết !"
Lưỡi đao trảm xuống, rõ ràng tốc độ cực nhanh, lại khiến cho người ta có một loại ảo giác rằng rất chậm, càng giống như có thể xuyên thấu qua ánh đao nhìn thấy nạn dân trong thiên hạ đang cầu nguyện.
Một đao kia chính là do vạn dân trong thiên hạ cầu trảm xuống.
Một đao đó, tất sát!
Hồng Úy hoảng sợ phát ra rồng ngâm, tiếng kêu vừa vang đã im bặt mà dừng.
"Phốc."
Ánh đao đảo qua Qua Long Đài, càng quét về phía phía chân trời phương xa.
"Ầm ầm."
Toàn bộ Qua Long Đài chấn động không thôi, một đạo huyết quang bắn ra, đầu của giao long tạp nham lăn từ Qua Long Đài xuống.
Cùng thời khắc đó, bên trong Đông Hải Long Cung, toàn bộ hải lưu hỗn loạn, Long Cung chấn động, rất nhiều thủy tộc trong đó đều kinh ngạc bàng hoàng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong đại lao, Hồng Tuấn không có phát ra nửa tiếng kêu rên, vào thời khắc này đầu rồng cũng rơi xuống đất.
Xung quanh nước chảy chấn động, Long Quân cũng không khỏi thối lui vài bước, kinh ngạc nhìn tay của mình.
Lòng bàn tay có một đạo vết đỏ, từ từ chậm rãi chảy ra long huyết đỏ thẫm.
Thiên Đế ra tay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận