Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 379: Thái Âm Hoá Sinh (1)

Trôi qua một hồi lâu, vẫn không thấy Các chủ trở về, ngược lại là có một người hầu đi tới bên cạnh Dịch Thư Nguyên và Giang Lang thấp giọng thì thầm vài câu, sau đó hai người liền đứng dậy đi theo người này rời khỏi.
Những tân khách khác mặc dù có tò mò, nhưng thực sự không ai hỏi nhiều, vẫn ở trong đại điện uống rượu mua vui như cũ.
Ngoài điện, Dịch Thư Nguyên và Giang Lang cùng với người hầu kia đi tới một tòa lầu các được kiến tạo dán vào núi, cũng chính là tòa lầu các hai người nhìn thấy ở bên ngoài lúc trước.
"Mời hai vị, Các chủ liền ở ngay phía trước."
Người hầu quay lại nói một câu, dẫn theo hai người thuận theo hành lang cầu thang bên ngoài đi lên trên, chờ đến khi tới tầng thứ sáu, liền thấy Các chủ Linh Châu Các đang đứng trên sân thượng bằng gỗ ngoài phòng, hiển nhiên đã đợi được một hồi.
"Không biết Các chủ gọi chúng ta tới đây là cần làm chuyện gì?"
Người hỏi chính là Giang Lang, mà ánh mắt của Dịch Thư Nguyên đã nhìn về phía gian phòng bên trong nối liền với sân thượng.
Các chủ đợi hai người đến gần một chút mới mở miệng.
"Vị đạo hữu này, vừa nãy ngươi nói rằng có giang hồ nghĩa sĩ được người nhờ vả, còn có văn thư làm chứng, có thể cho ta xem một chút không?"
"Tự nhiên có thể!"
Dịch Thư Nguyên cũng không nói nhảm, lấy túi gấm của Vương Vân Xuân từ trong tay áo ra, hơn nữa trực tiếp xuất tờ giấy khế ước kia ra giao cho Các chủ.
Tư Không Triết bắt lấy văn thư cao thấp trái phải xem một phen, hơi khẽ ngửi khí tức trên trang giấy, trong lòng đã hiểu rõ Dịch Thư Nguyên cũng không có nói dối.
Sau đó Tư Không Triết liền trả trang giấy lại cho Dịch Thư Nguyên.
"Thực ra trước đây, quả thật ta cứu được một tiểu cô nương, vừa rồi nói dối là do có chút lòng tham quấy phá, đứa nhỏ này tư chất bất phàm, vốn định giữ lại trong các dạy bảo thật tốt!"
"Giang huynh, đạo hữu, xin chờ một lát!"
Nói xong, Các chủ đi về phía cánh cửa lớn của tầng này, sau khi mở cửa đi vào cũng không lâu lắm liền dắt một tiểu cô nương có chút gầy yếu đi ra.
Tiểu cô nương này nhìn bộ dạng khoảng 4 đến 5 tuổi, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, có thể nhìn ra lúc bị nắm tay cực kỳ không tình nguyện, nhưng cũng không dám giãy giụa lại không dám kêu to.
"Đạo hữu, chính là người này?"
Tiểu cô nương nhìn thấy Dịch Thư Nguyên và Giang Lang, nhưng cũng không biết mình phải đối mặt với cái gì, cho nên trên mặt vô cùng bất an.
Dịch Thư Nguyên ngồi xuống, chăm chú nhìn tiểu cô nương.
"Đỗ Tiểu Lâm?"
Tiểu cô nương thần sắc mờ mịt, hình như không có phản ứng gì.
"Đạo hữu không cần hỏi nhiều, nàng tựa hồ là trời sinh câm điếc, không nghe được cũng không nói được."
Trời sinh câm điếc? Lời này Dịch Thư Nguyên cũng là không tin.
Nhưng cho dù là tiểu cô nương này không cách nào trả lời, chỉ riêng thời khắc mới gặp gỡ, Dịch Thư Nguyên cũng đã nhìn ra nàng đúng là người mình muốn tìm, hắn dường như có thể thấy được hình bóng của Hà Hân trước kia.
Trên mặt Dịch Thư Nguyên lộ ra vẻ mỉm cười, chính là vẻ mặt tươi cười này, trong mắt tiểu cô nương liền giống như là sau cơn mưa trời lại sáng, khiến cho nội tâm nàng có một loại cảm giác yên ổn không rõ.
"Cùng ta trở về đi!"
Dịch Thư Nguyên đưa tay ra dắt tay tiểu cô nương, sau đó nhìn Các chủ Linh Châu Các, ánh mắt người sau hơi lóe lên liền buông lỏng tay ra.
Chỉ là ngay khi buông ra, bàn tay kia liền đồng thời điểm vào trán của tiểu cô nương một cái.
Một điểm này khiến cho trong lòng tiểu cô nương hoảng hốt, hầu như lập tức liền trực tiếp trốn tới sau lưng Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên vỗ vỗ bờ vai tiểu cô nương, quay lại nhìn trán của nàng, một điểm vừa xong của Tư Không Triết cũng không phải là cố ý làm ác gì đó, chẳng qua là một chút khí cơ biến hóa.
Mà bị điểm này ảnh hưởng, giờ phút này trên trán tiểu cô nương liền xuất hiện một điểm đỏ rất nhỏ, giống như là có người dùng chiếc đũa điểm một vết son nhàn nhạt trên mi tâm.
"Lúc đầu vốn đã có cái ấn ký này, hơn nữa rất khó loại bỏ, đạo hữu có lẽ đã minh bạch?"
Đây là một loại ấn ký đặc thù, hơn nữa cũng không phải là Các chủ Linh Châu Các lưu lại, giờ phút này hình như có chỗ hô ứng cùng với cảm xúc và vận số của tiểu cô nương.
Nói rõ từ sớm đã có người theo dõi tiểu cô nương này.
Điểm này Dịch Thư Nguyên nhìn ra được, Giang Lang đồng dạng cũng nhìn ra được.
Chẳng lẽ là thật sự đúng là đã hiểu lầm người gọi là Các chủ Linh Châu Các này?
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên thò tay nhẹ nhàng đưa tay lướt qua trên trán tiểu cô nương, đầu ngón tay nổi lên một tầng pháp lực, sáp nhập vào trán tiểu cô nương.
Một đám pháp lực này đầu tiên là dung nhập Thần Đình, lại kéo dài tới đến xung quanh khiếu huyệt, sau đó giống như là vận hành biến hóa, tương dung cùng vận số bản thân tiểu cô nương, thế cho nên tuy hai mà một, tựa như dựng sinh trong cơ thể, sau đó lại trở lại huyệt ấn đường, ấn ký trên mi tâm cũng vào lúc này liền biến mất.
Tuy rằng đây chỉ là phương pháp ứng phó, cũng không phải là thật sự đánh tan, thực sự thì coi như là Dịch Thư Nguyên dùng pháp lực vận hành biến hóa, nổi lên một tầng thủ thuật che mắt cao minh.
Nhưng Tư Không Triết lại không nhìn ra, ở gã xem ra giống như là Dịch Thư Nguyên lau đi son phấn vậy, lướt khiến liền khiến cái dấu vết kia không còn nữa, hơn nữa cảm thụ từ trên khí cơ, chỉ cảm thấy một tay kia đã trực tiếp đánh tan ấn ký.
Trực tiếp trừ tận gốc?
Cái này khiến cho trong lòng Tư Không Triết không khỏi càng thêm kiêng kị đối với Dịch Thư Nguyên, về sau thấy tiên tu khí cơ mịt mờ cũng cần phải cẩn thận một chút!
Làm xong những thứ này, Dịch Thư Nguyên vẫn là đứng thẳng lên hành lễ với Tư Không Triết.
"Đa tạ Các chủ tương trợ, nếu không chúng ta cũng không biết phải đi đâu tìm tới khi nào nữa!"
"Đúng vậy, đa tạ Các chủ tương trợ!"
Giang Lang bên cạnh giờ phút này cũng khách khí một câu.
"Tiện tay mà thôi, không cần nhắc tới, nếu như đạo hữu đã xóa đi ấn ký, ngược lại không cần lo lắng bị người tìm phiền phức, nhưng vẫn là sớm đưa nàng trở về nhà đi!"
Nghe hình như rất chân thành, Dịch Thư Nguyên cũng không muốn ở lại chỗ này lâu.
"Các chủ nói có lý, vậy thứ cho tại hạ không thể lưu lại phụng bồi yến tiệc rồi!"
"Vậy Giang mỗ cũng cùng Dịch tiên sinh cùng nhau cáo từ vậy!"
Giang Lang cũng cùng nhau chào từ biệt, Tư Không Triết đồng dạng cũng không giữ lại thêm.
"Tốt lắm, để ta đưa tiễn nhị vị!"
Sau đó ba người cùng nhau đi về phía cửa lớn sân nhỏ, khi đến trước cửa, Tư Không Triết lần nữa khách khí một câu.
"Hoan nghênh nhị vị ngày khác rảnh rỗi lại đến thăm Linh Châu Các Viện của ta, đến lúc đó ta nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt!"
"Nhất định! Nhất định!"
"Như vậy liền cáo từ rồi!"
Sau khi khách khí một câu lại hành lễ tạm biệt lẫn nhau, Dịch Thư Nguyên và Giang Lang cùng nhau đi ra khỏi cửa lớn, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tư Không Triết đi về phía đường đi chỗ sâu Nguyệt Nha Ổ, sau đó đạp một đạo mây bay lên, đi về phía phương xa.
Cảm thụ được khí cơ đi xa, một hồi lâu sau Tư Không Triết mới xoay người lại.
!
Giang Lang đáp mây bay đi, Dịch Thư Nguyên đứng ở vị trí phía sau, tiểu cô nương lại gắt gao ôm đùi Dịch Thư Nguyên không chịu buông ra, hiển nhiên còn hết sức e ngại đối với việc phi hành ở trên trời.
"Lão Dịch, lúc đồ đệ của ngươi mơ thấy nàng không phải vẫn còn có thể khóc gọi sao?"
Tiểu cô nương chỉ là trợn to mắt nhìn Dịch Thư Nguyên, hiển nhiên không nghe được lời Giang Lang nói.
"Tai và miệng của nàng có vấn đề, nhưng cũng không giống như là bị người phá hủy, hơn nữa trên người còn có một chút nơi không bình thường!"
Nói xong Dịch Thư Nguyên ngưng thần cảm thụ được dị thường trên người tiểu cô nương, trái tim bỗng nhiên đập mạnh một cú, thông linh đến một tia khí tức không hài hòa.
Dịch Thư Nguyên để cho tiểu cô nương xoay người sang chỗ khác, sau đó cẩn thận vén mái tóc sau đầu của nàng ra.
"Vù vù."
Một hơi tiên linh khí phun ra, hai cọng tóc trên đó rõ ràng vặn vẹo vài cái, tựa như hai con côn trùng nho nhỏ thật dài, màu sắc đen nhạt tương tự cùng màu tóc, hơn nữa rõ ràng là cắm rễ ở trên da đầu.
Một màn này khiến cho Giang Lang lưu ý tới chỗ này đồng dạng cũng phải cau mày.
"Đây là thứ quỷ gì?"
Dịch Thư Nguyên nhìn tiểu cô nương một cái, người sau giờ phút này rõ ràng cảm giác được cái gì, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ hơn nữa, theo bản năng muốn thò tay đến sau đầu bứt đi, lại bị Dịch Thư Nguyên bắt lấy tay nhỏ của nàng lại.
Cho dù đối phương không nghe được, nhưng Dịch Thư Nguyên cũng lấy nụ cười trấn an sự căng thẳng cùng sợ hãi của nàng.
"Không sợ!"
Nói xong, Dịch Thư Nguyên lấy ra một tờ giấy trắng từ trong tay áo tay, quạt xếp trong tay hóa thành một cây bút, vài nét bút liền vẽ ra một cái hình người, lại thả mái tóc của tiểu cô nương ra, để cho tóc của nàng rối tung.
Bước tiếp theo, Dịch Thư Nguyên rất nhanh nhổ mấy chỗ trên da đầu tiểu cô nương, cầm ra hơn mười sợi tóc dài, ra sức nắm trong tay.
Sau đó Dịch Thư Nguyên giống như là cấy tóc vậy, điểm từng sợi tóc vào trên đầu của hình người vẽ trong giấy, hơn nữa còn đan dệt ra một cái bím tóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận