Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 499: Thất vọng và vượt ngoài dự liệu (1)

Thật ra Vân Thúy Sơn cũng không lớn, ít nhất nhỏ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Dịch Thư Nguyên.
Sau khi dùng một tốc độ phù hợp khống chế pháp vân bay được tầm nửa ngày, cuối cùng Dịch Thư Nguyên đã thấy được cái gọi là Vân Thúy Sơn trên biển, từ xa xa nhìn lại là một tòa đảo nhỏ hình trăng lưỡi liềm, trước sau chỉ có hai ngọn núi, đỉnh phong chia làm hai đầu.
Nhưng bên trong khúc cong của hòn đảo có một mảnh hải vực màu lam mượt mà, nước biển thanh tịnh trong suốt, dưới ánh mặt trời có thể thấy rõ đáy biển, cũng tương đối sâu.
Sau khi pháp vân đến trên không hải đảo thì ngừng lại, Tư Tử Xương và Trịnh Dĩnh trước sau lộ ra thần sắc cảm khái.
Dịch Thư Nguyên là vẻ mặt hiếu kỳ, dẫu sao nơi đây khác biệt có chút lớn với tưởng tượng của hắn.
Tào Ngọc Cao cũng lần đầu tiên tới, vị trí Vân Thúy Sơn không có công khai, thậm chí trước kia Công Tôn Dần cũng chưa từng cùng đề cập với y, bởi vì Vân Thúy Tiên Ông không thích bị người khác quấy rầy.
Thạch Sinh nằm ở biên giới pháp vân nhìn qua phía dưới, Hôi Miễn nằm ở đỉnh đầu Thạch Sinh cầm tóc nó nhìn phía dưới.
Hải vực màu lam cùng đảo nhỏ hình trăng lưỡi liềm dường như cùng nhau tạo thành một hình mãn nguyệt, nhìn vô cùng xinh đẹp, bên ngoài toàn bộ khu vực được bao quanh bởi một tầng sương mù nhàn nhạt, thoạt nhìn là quanh năm không tiêu tan.
"Còn không bằng gọi là Thúy Nguyệt đảo, mây trên trời cũng không xanh như thế."
"Ta cũng nghĩ như vậy!"
Tư Tử Xương bên cạnh giải thích một câu.
"Đều bởi vì tiên hào của gia sư, cho nên mới có tên gọi là Vân Thúy tiên sơn."
Thạch Sinh quay đầu nhìn Tư Tử Xương.
"Vậy tại sao sư phụ ngài được gọi là Vân Thúy Tiên Ông? Sao không gọi là Thúy Nguyệt Tiên Ông?"
"Bởi vì trước khi Tiên Ông đắc đạo không phải ở chỗ này, trước có tiên hào Vân Thúy, sau đó mới lại dựng lên đạo tràng Vân Thúy Sơn."
Nói chuyện chính là Trịnh Dĩnh, nhất mạch Vân Thúy coi như đều là người từ ngoài đến, bích họa trong động là nàng xuất hiện sớm hơn nhiều so với Vân Thúy Tiên Ông, chỉ là bởi vì Vân Thúy Tiên Ông cho nên tiến triển tu hành của nàng mới nhanh hơn không ít.
"Tranh trong động ngay chỗ đỉnh núi cao kia."
Nghe Trịnh Dĩnh nói, Dịch Thư Nguyên cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đáp mây bay bay tới trong núi, đồng thời mở miệng truyền âm.
"Xin hỏi Vân Thúy Tiên Ông có ở trong núi hay không, Dịch Thư Nguyên và Lôi Bộ Tào thần tướng đến đây thăm hỏi! ".
Giọng của Dịch Thư Nguyên truyền khắp toàn bộ hải đảo và lân cận, nhưng mà tự nhiên không có bất luận lời đáp lại nào.
Trên sườn núi của một ngọn núi tương đối cao có một tòa bình đài, pháp vân tới đây thì tiêu tán, mọi người nhấc chân đi trên đất bằng, mà phía trước chính là một cái động quật.
Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn trên đỉnh động quật, dưới dây leo che đậy mơ hồ lộ ra vài chữ to, viết chính là: Vân Thúy Động Thiên.
"Chữ không tệ, tuy rằng kém hơn rất nhiều so với tiên sinh, nhưng cũng tính là xuất chúng rồi!"
Hôi Miễn vô cùng khách quan bình luận một câu, còn cố ý liếc mắt nhìn Tư Tử Xương, người này xém chút nữa dùng phi kiếm chém nó, đã bị Hôi Miễn ghi thù, thuận tiện cũng cảm thấy không có ấn tượng tốt đối với nhất mạch Vân Thúy.
Nhưng mà Tư Tử Xương lại nghĩ tới bức Càn Khôn Biến thấy ở thành Nguyệt Châu, chỉ là rất nhanh đã đè những ý niệm này xuống.
Sơn động chỉ là sơn động bình thường, thậm chí không có bất kỳ cấm chế nào, bên trong không có gì lạ, thậm chí không thiếu phân và nước tiểu chim biển, nhưng mà trong động không tối chút nào, cho dù vào sâu hơn cũng có được ánh sáng nhất định rọi vào.
Bước chân mọi người dừng lại ở điểm cuối cùng của sơn động, nơi đây có một mặt vách núi cực lớn, tựa hồ là một khối nham thạch nghiêm chỉnh của thân núi.
Trên thạch bích là một bích họa cực lớn, trong tranh có sơn thủy, cũng có nông thôn, còn có một vài phòng tranh không nhiều lắm giữa sơn dã, mà xung quanh thì là một mảng lớn mây mù.
Dịch Thư Nguyên ít nhiều cũng có chút chờ mong, Thạch Sinh và Hôi Miễn cũng có cảm giác không sai biệt lắm.
Lúc trước một mực nói là tranh đẹp trong động, nhưng mà thấy chữ bên ngoài, ý bên trong là động thiên của tiên gia?
Giờ phút này Tư Tử Xương đã ngưng thần yên tĩnh, điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, về phần Tào Ngọc Cao, đồng dạng thần sắc nghiêm túc, không biết gặp lại Công Tôn Dần sẽ là tình cảnh như thế nào.
Trịnh Dĩnh nhìn thoáng qua Tư Tử Xương, sau đó nhìn Dịch Thư Nguyên và Tào Ngọc Cao.
"Dịch tiên trưởng, Tào thần tướng, tình huống của Công Tôn Dần nghiêm trọng hơn nhiều so với Tư Tử Xương, Tư Tử Xương ngươi muốn quyết thắng thua cùng sư đệ mình, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Mời Trịnh đạo hữu!"
Tư Tử Xương chỉ nhìn phong cảnh trên bích họa, dường như đã thấy được sư đệ của mình, thước gõ bên người đã bay đến trong tay Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên cũng khẽ gật đầu với Trịnh Dĩnh, người sau không do dự nữa đưa tay phải ra, đầu ngón tay hội tụ một chút linh quang, càng có một chút máu tươi đỏ thẫm chảy ra, điểm tới trong tranh.
Bích họa rung động, lập tức hiện ra một mảnh ánh sáng màu đỏ.
"Xin mời đi theo ta!"
Tiếng nói hạ xuống, Trịnh Dĩnh đã sải bước tiến vào trong tranh, mà một khắc thân hình của nàng bước vào, linh khí xung quanh lập tức rót theo, mang theo một trận gió mát.
"Chúng ta cũng đi!"
Dịch Thư Nguyên dẫn đầu, Tào Ngọc Cao sau cùng, Tư Tử Xương và Thạch Sinh ở giữa, mấy người trước sau theo khí tức Trịnh Dĩnh lưu lại cùng nhau bước vào trong tranh.
Cấm chế trong tranh mở ra cho mọi người, tựa như bước trên mây xuyên qua sương trắng, sau đó thân hình mọi người đã xuất hiện ở trong một khu rừng trúc.
Mọi người đi từ trong rừng ra, nhìn tới phương xa là một đám sương mù, cảnh trí sơn thủy đồng ruộng xung quanh đều vô cùng chân thật, cũng có trao đổi linh khí cùng bên ngoài, trong rừng trúc còn nổi lên từng trận linh phong.
Bầu trời trắng xoá một mảnh không thấy nhật nguyệt, hiển nhiên cũng tiếp dẫn ánh mặt trời bên ngoài đến.
Tào Ngọc Cao nhìn thúy trúc bên cạnh, lại nhìn lá trúc và bùn đất hạ xuống mặt đất, cảm thụ được khí tức sơn dã, không khỏi cảm khái một câu.
"Không hổ Vân Thúy Động Thiên, rừng trúc là thật, đất dưới chân cũng là thật, mọi vật đều giống như đúc, dám lấy danh tiếng cảnh trong tranh lộ ra động thiên, quả nhiên không giống bình thường!"
Vừa mới nói xong, chợt thấy thần sắc của Dịch Thư Nguyên khác thường vả lại khẽ nhíu mày, Tào Ngọc Cao không khỏi căng thẳng.
"Dịch tiên sinh, có gì không bình thường sao?"
"Không có gì, chỉ là không phát hiện tung tích của Công Tôn Dần."
Dịch Thư Nguyên nhìn sương mù bốn phía, biết rõ đó chính là biên giới rồi, đơn thuần cảnh trong tranh mà nói, đối với tiểu viện trong Dương gia lúc trước, nơi đây đương nhiên là vô cùng hùng tráng.
Nhưng mà vẫn khác biệt khá xa cùng chờ mong của Dịch Thư Nguyên.
Bao gồm cả sơn dã, nơi tầm nhìn có thể đạt được có lẽ chỉ khoảng hơn phân nửa huyện.
Được rồi, thật ra đây không phải trọng điểm, Dịch Thư Nguyên chưa bao giờ cho rằng động thiên nhất định phải thật lớn, nhưng hắn không cảm giác được cảnh đẹp của động thiên ở nơi đây.
Sơn thủy hoa cỏ, rừng trúc cây cối còn có bùn đất, chẳng qua là một tầng bám vào.
Linh khí kết nối cùng bên ngoài chỉ là một loại dẫn lưu, ánh mặt trời tương thông với bên ngoài cũng là một loại tiếp dẫn, không có bản thân bốn mùa thay đổi, không có thiên địa ảo diệu bên trong.
Nói trắng ra, cũng chính là một cái cảnh trong tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận