Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 211: Thoát thai hoán cốt (1)

Nguyên bản nguyên khí quanh thân và trong ngoài của Dịch Thư Nguyên đều đã khô kiệt, thậm chí liền cả Ngọc Kinh với Ngâm Trần cùng với hồ lô rượu cũng trở nên vô cùng u ám.
Nhưng giờ phút này sinh cơ của Dịch Thư Nguyên lại toả sáng, trong ngoài hồ lô rượu chiếu rọi đan hỏa hừng hực, thước gõ cùng quạt xếp càng là hiện ra ánh sáng!
"Thình thịch thình thịch thình thịch."
Tiếng tim đập giống như là nổi trống bên trong tâm thần, lần đập này không ngừng kéo dài, thuận theo kinh mạch truyền đi luật động.
Kinh mạch lần nữa sáng lập, khí huyết lại sinh sôi, gân cốt lại mở rộng, tạng phủ nhục thể trọng lần nữa trở nên trơn bóng, nhập lại dần dần hiện ra năm màu trắng, đen, xanh, đỏ, vàng.
Sau cùng đại huyệt quanh thân cũng hiện ra một loại cảm giác đang đập.
Ngọn lửa của đan lô bên trong và hồ lô bên ngoài cũng dần dần gần như vững vàng, thiên địa linh khí nhật nguyệt hoa quang nhao nhao hội tụ.
Khí sắc Dịch Thư Nguyên từ bộ dáng tiều tụy chậm rãi khôi phục.
Băng tuyết bên người tan rã, càng có một chút hoa cỏ hoặc đâm chồi sinh sôi hoặc chui lên từ dưới đất.
Thời khắc Lập Xuân đến là đêm khuya, mà lúc này đã là khoảnh khắc mặt trời mọc.
Trạng thái khô kiệt của Dịch Thư Nguyên đã mất hết, quanh thân ngũ hành dồi dào, âm dương hòa hợp, hồi tâm có thể nội quan, phóng thần có thể ngoại chiếu.
Thân thể giống như tân sinh, mơ hồ trong đôi mắt có sóng ánh sáng xanh, thần quang lăng lăng mà tròn lộ ra bên trong, hiện lên đồng tử giống như ngọc bích.
Cũng chỉ còn lại đầu đầy tóc trắng đang dần dần hóa lại thành tóc xanh.
Chân nhân, bên trong lý niệm tiên đạo, như thế mới là một chân nhân sao?
Thậm chí nói cực đoan một chút, như thế mới có khả năng tính là biết bản thân mình, mới có thể tính là một người chân chính.
Quả nhiên độ khó của tu tiên rất lớn!
Cũng có lẽ là bởi vì kiếp số của mình ứng với chỗ này, cho nên mới hung hiểm như thế.
Giờ khắc này Dịch Thư Nguyên mở mắt, mặc dù sớm đã ngửi thấy được hương hoa, nhưng khi thật sự nhìn thấy đỉnh núi bên cạnh có hoa cỏ đua nhau khoe sắc, người đã một tay thúc đẩy hết thảy là hắn vẫn không khỏi cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Nhưng sau khi phá quan, cảm xúc chỉ là chuyện trong nháy mắt, Dịch Thư Nguyên lập tức nghĩ tới tình huống.
Nguy rồi, Hôi Miễn!
Dịch Thư Nguyên lập tức đứng dậy nhảy lên, thậm chí không cần ý niệm gì khác đặc biệt trong đầu cùng vận hành pháp lực, tự có một cơn gió màu xanh lá hội tụ, mang theo hắn trượt xuống sơn cốc nơi xa.
Tuy rằng lúc ấy không nhìn thấy, nhưng có thể mơ hồ phát giác được phía Hôi Miễn bị đẩy lùi ra ngoài chính là ở chỗ này.
Trong cốc có một dòng sông nhỏ, mùa đông Tú Châu không đủ để khiến cho nước sông lưu động hoàn toàn kết băng, giờ phút này nước vẫn chảy róc rách như cũ.
Dịch Thư Nguyên đạp trên gió núi rơi xuống trong sông, lại nhẹ nhàng giẫm ở mặt nước mà nhìn qua xung quanh, thuận theo nước sông lướt sóng xuống dưới.
Khi đi đến vị trí hơn mười dặm, Dịch Thư Nguyên mở miệng hô một tiếng.
"Hôi Miễn ! ".
Tiếng hô hoán mang theo hồi âm vang lên giữa sơn cốc, nhưng Dịch Thư Nguyên lại không nghe được tiếng hồi đáp nào.
Dịch Thư Nguyên nhíu mày, dụng tâm cảm thụ hết thảy xung quanh, lại không phát hiện cái gì.
Nước chảy không nên trôi quá xa mới phải, chẳng lẽ bị cá nuốt vào trong mồm rồi?
Không đúng, cũng không xa!
Dịch Thư Nguyên nhìn bên cạnh bờ, nhẹ nhàng nhảy lên, thân hình rời khỏi mặt nước, rơi xuống một khối đá lớn bên cạnh bờ.
Cũng chính là lúc này, một đạo sương mù từ biên giới viên đá xông ra, đây là một lão nhân thấp bé cầm lấy quải trượng.
Tuy rằng nhìn như là người, nhưng Dịch Thư Nguyên liếc mắt liền nhìn ra đối phương là một tinh quái, chỉ là phủ lấy quần áo, thân hình cũng giống như khuôn đúc.
Sau đó Dịch Thư Nguyên thấy được trong tay nó đang ẵm một con chồn nhỏ, xem ra tựa hồ là ngất đi.
Sau khi hiện thân, lão nhân vội vàng hành lễ về phía Dịch Thư Nguyên.
"Tiểu lão nhân bái kiến tiên trưởng, tiên trưởng chính là đang tìm nó?"
Dịch Thư Nguyên nhanh chóng tiến lên một bước đỡ lão giả, tiếp đó thò tay cẩn thận nâng Hôi Miễn từ trong tay đối phương lên.
"Đa tạ lão tiên sinh tương trợ!"
Trạng thái của Hôi Miễn không tốt lắm, lão giả trước mắt này hiển nhiên là muốn thi pháp bảo vệ Hôi Miễn.
Chỉ là không thấy hiệu quả gì, bởi vì Hôi Miễn nhiễm chính là khí tức kiếp số Lập Xuân, cho nên nhìn như hơi thở mong manh, nhưng cái này trong mắt Dịch Thư Nguyên không tính là hung hiểm gì, nếu như hắn không có ở đây, thời gian lâu dài Hôi Miễn khả năng thật sự sẽ chết, tiểu tử này tuyệt đối không có khả năng vượt qua kiếp nạn đó.
Chỉ bất quá bây giờ có Dịch Thư Nguyên, vấn đề của Hôi Miễn liền không thành vấn đề rồi, hắn tự tay nhẹ nhàng phất một cái, liền quét tới khí tức kiếp số trên người Hôi Miễn.
Dẫu sao cái này là kiếp của chính Dịch Thư Nguyên, hơn nữa hắn đã vượt qua được.
Hôi Miễn gần như là lập tức liền tỉnh lại, trên thực tế nó vốn cũng chính là thanh tỉnh, chẳng qua là vừa nãy căn bản không cách nào nhúc nhích, dường như tinh thần vẫn còn nhưng thân thể lại chết đi.
"Tiên sinh!"
Hôi Miễn vui mừng nhìn Dịch Thư Nguyên, nhảy vài cái liền từ trong tay hắn lẻn đến đầu vai, lại kéo kéo lỗ tai giật nhẹ tóc của hắn.
"Tiên sinh ngài không sao rồi? Tóc ngài?"
"Không sao, kiếp của ta đã qua rồi, tóc thôi, cũng không khó nhìn, không phải sao?"
Dịch Thư Nguyên nhìn lướt qua tóc dài rối tung trên đầu vai, vừa nãy bởi vì vội vã lo cho an nguy của Hôi Miễn mà trực tiếp đi tới đây, thế cho nên tóc cũng chưa có hoá sinh toàn bộ.
Tuy rằng giờ phút này trên đầu là bố cục tóc đen nhiều tóc trắng ít, nhưng nhìn kỹ phía dưới cũng chuẩn bị hiện ra một loại sáng bóng, nhập lại cũng không ảnh hưởng đến bản thân.
Nếu như Dịch Thư Nguyên nguyện ý, có thể trực tiếp hóa thành đầu đầy tóc xanh, nhưng hắn vẫn cảm thấy không cần thiết.
Như thế này cũng coi như là một loại duyên pháp, cũng càng phù hợp Dịch Thư Nguyên thời khắc đạt được đạo uẩn chân tủy.
Nói xong với Hôi Miễn, Dịch Thư Nguyên mới một lần nữa đối mặt với lão giả, trịnh trọng chắp tay thi lễ một cái về phía lão, lại nói một lần cảm tạ.
"Đa tạ lão tiên sinh rồi!"
Ngay cả Hôi Miễn ngày bình thường vô cùng nhanh nhẹn, giờ phút này cũng đứng trên đầu vai Dịch Thư Nguyên chắp tay.
"Đa tạ thổ địa công cứu ta!"
Cho dù không có gì cứu giúp gì, nhưng người ta dù sao cũng là có lòng cứu trợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận