Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 398: Hoàn thành tâm nguyện (2)

Đại Dong có hai châu tên đọc gần giống nhau, một châu nằm ở phía đông trên biển, là đại đảo Tiềm Châu, còn có một châu chính là tây bộ Thiển Châu.
Thời tiết cuối thu Thiển Châu đã trở nên rét lạnh tương tự như là mùa đông ở rất nhiều nơi, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Ban đêm ngày hôm nay, một đạo gió mát từ phía chân trời chuyển giao một đám người đến không trung trên thành Thiển Châu.
Từ trên không trung nhìn xuống, phần lớn nhà lầu trong thành Thiển Châu không hề cao ngất, quy mô thành thị cũng nhỏ hơn so với rất nhiều châu thành khác.
Sau đó một đạo gió mát đưa một đám người rơi xuống trên đường đi trong thành, chính là một nhóm người Dịch Thư Nguyên.
Bởi vì nguyên nhân địa lý, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày của Thiển Châu phi thường lớn, sau khi vào mùa thu lại càng là khoa trương, cho nên lúc này tuy rằng cũng chưa có tới đêm khuya, nhưng trên đường cái đã không còn bao nhiêu người đi lại.
Trong miệng Vương Vân Xuân thở ra một cái hơi khói trắng, cảm khái một câu nói.
"Cuối cùng cũng trở về rồi."
Thời điểm rời đi Vương Vân Xuân chỉ có một mình, giờ phút này quay lại nhìn về sau lưng, số người phụng bồi cùng nhau trở về cũng không ít.
Ngoại trừ đám người Dịch Thư Nguyên ra, ngay cả phụ mẫu Đỗ Tiểu Lâm cũng làm bạn ở bên người nàng.
Đến tận bây giờ phu phụ hai người vẫn hết sức kích động như cũ, vừa là đã tìm được con gái, cũng bởi vì rõ ràng có thể nhìn thấy tiên nhân.
Trẻ có già có, tiên có rồng có, nhân sinh kỳ ngộ thật sự là kỳ diệu!
Vương Vân Xuân cũng nghĩ như vậy, liền nói một câu với Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, để ta đi tìm bằng hữu, hỏi xem bọn họ chôn mộ ông cụ ở chỗ nào!"
Lúc trước nhìn thấy thi thể ông cụ, Vương Vân Xuân trong lòng chấn động, nhớ lại vẻ mặt lo lắng của lão nhân, gã nhờ cậy bằng hữu hạ táng ông cụ, còn mình thì lập tức xuất phát.
Dịch Thư Nguyên đã khôi phục nguyên thân gật đầu đáp lại.
"Tốt!"
Lúc này tâm tính của Vương Vân Xuân cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, thậm chí cũng không có quá nhiều câu nệ cùng với tiên nhân, nói xong cũng dẫn đầu thuận theo đường đi bước nhanh mà đi.
Thật ra trực tiếp đi tìm mộ ông cụ đối với các loại người như Dịch Thư Nguyên mà nói tự nhiên không thành vấn đề, nhưng có đôi khi không cần dùng tiên pháp vẫn có thể nhanh chóng xong việc cũng rất tốt.
Danh xưng Thần Hành Thái Bảo cũng không phải là nói suông, Vương Vân Xuân biết rõ người đứng phía sau khẳng định không lạc được, dưới chân giống như sinh gió, mau lẹ xuyên thẳng qua đường lối trong thành, rất nhanh đã tìm được một tòa phòng ốc quen thuộc bên đường.
Đám người Dịch Thư Nguyên nhìn thoáng qua chiêu bài treo ngoài phòng, tựa hồ là một quán rượu nhỏ, mà Vương Vân Xuân đã đi tới trước gõ cửa.
"Phanh phanh phanh phanh phanh phanh."
"Lão Cửu, lão Cửu mở cửa nhanh."
"Ai đấy."
"Thằng ranh con nào đang gõ cửa?"
"Gõ mạnh như vậy là muốn đi tìm chết hả?"
Bên trong truyền đến vài tiếng mắng chửi đáp lại, Vương Vân Xuân ở bên ngoài cũng không chút khách khí, lại hung hăng gõ vài cái.
"Phanh phanh phanh."
"Là ta, Vương ca của ngươi ! ".
Tuy rằng tửu quán đóng cửa khá kín, thậm chí còn không lọt ra ánh sáng, nhưng bên trong vẫn có một vài khách nhân, nghe động tĩnh bên ngoài, lập tức có một trận tiếng bước chân vội vã truyền đến.
Cánh cửa rất nhanh được mở ra, cũng có vài ngọn đèn hôn ám từ bên trong chiếu ra ngoài.
Hai người trong phòng nhìn thấy người đứng ở bên ngoài thật sự là Vương Vân Xuân, trên mặt lập tức lộ ra vui mừng.
"Thật sự là Vương ca?"
"Cũng đã sắp hai tháng rồi, Vương ca ngươi…."
"Đúng rồi, ngươi đã tìm được người chưa?"
Một người thần sắc thoáng hồ nghi, một người lại vội vàng mở miệng.
"Ài, trước không nói tới cái này, Vương ca khẳng định cũng đã tận lực rồi, đi nào, trước tiên vào nhà uống chút rượu làm ấm người đã!"
Vương Vân Xuân khoát tay áo nói.
"Không vội! Dẫn ta đi tới trước mộ phần của Chu lão hán, ta đã tìm được tôn nữ của lão rồi!"
"A?" "Thật sự đã tìm được?"
Tiếng kêu không thể tin bên ngoài cửa hình như cũng kinh động đến khách nhân khác bên trong tửu quán, mọi người bên trong nhao nhao kinh ngạc lên tiếng.
"Cái gì? Đã tìm được?" "Tìm được cái gì cơ?"
"Là tiểu cô nương kia đó!" "Hả? Cái này không phải là lão gia hỏa kia nằm mơ xong đoán thôi sao?"
"Vương Vân Xuân đã tìm được? Gã không phải là lừa tiền bỏ chạy sao?"
"Tên du côn lừa gạt kia trở về rồi?"
"Thật sự có việc này?"
Khách nhân uống rượu bên trong tửu quán nghị luận sôi nổi thành một mảnh, mà hai người trước mặt Vương Vân Xuân lại theo bản năng quan tới sát phía sau gã.
Bọn họ không nhìn thấy đám người Dịch Thư Nguyên, nhưng lại thấy được một đôi vợ chồng hơi có vẻ câu nệ, bên cạnh bọn họ còn có một tiểu cô nương mở to hai mắt nhìn tới bên trong tửu quán, không có một chút thần sắc bối rối nào.
"Thật sự đã tìm được?"
"Để ta xem một chút, để ta xem một chút!"
Rất nhiều khách uống rượu bên trong tửu quán cũng chen lấn đến ngoài cửa vào, không ít người nhìn quanh bên ngoài, đôi phu phụ dẫn theo tiểu cô nương kia cũng nhích tới gần một chút.
Mượn ánh đèn từ trong quán rượu cùng giờ phút này sắc trời vẫn còn sáng, mọi người thấy rõ người bên ngoài, nhưng lại không rõ ràng tiểu cô nương này có phải thật sự là tôn nữ của ông cụ kia không.
Đột nhiên, phụ thân của tiểu cô nương thấy một người quen, lập tức hô một tiếng.
"Lập ca!"
"Hả? Ngươi là…Thế An?"
"Ai cơ?"
"Chu Thế An, tiểu nhi tử của Chu lão hán, chính là cái người đi Lưu Châu kia!"
"A! Nói như vậy là thật sự tìm được rồi hả?"
"Vậy hẳn là ông cụ phán đoán rồi, nhưng cũng cực khổ Vương ca chạy tới Thiển Châu một chuyến, còn tự mình đưa mọi người đến đây!"
"Ta cũng thấy thế!"
"Vậy cũng chưa chắc!"
Thẳng đến khi Vương Vân Xuân dẫn theo bằng hữu lão Cửu bất chấp mọi thứ rời khỏi quán rượu, đám người bên vẫn ầm ầm nghị luận sôi nổi như cũ.
!
Thi thể Chu lão hán tự nhiên không thể nào được chôn cất ở nơi phong quang, chỉ là đào một cái hố chôn bên cạnh bãi tha ma, chồng lên một đống đất nhỏ, chọc một tấm ván gỗ làm mộ bia.
"Phụ thân! hài nhi bất hiếu, hài nhi bất hiếu! ".
Khi thấy phần mộ phụ thân, Chu Thế An lập tức quỳ xuống lên tiếng khóc rống, nương tử cũng cùng quỳ một bên.
Đỗ Tiểu Lâm cũng quỳ ở một bên, lại không có tiếng khóc, chỉ là sững sờ nhìn nấm mồ.
Cùng nhau đi đến nơi đây còn có mấy người khách uống rượu xem náo nhiệt, lúc này tất cả cũng đều trầm mặc.
Vương Vân Xuân lại ở một bên túm lấy vạt áo của lão Cửu, thần sắc bất thiện.
"Ta lưu lại cho ngươi năm lượng bạc, ngươi chôn cất người như thế này đấy hả?"
"Vương ca, tiểu đệ…. tiểu đệ…."
Lão Cửu không giải thích nên lời, chỉ có thể "Ba!" một tiếng, tự cho mình một cái bạt tai.
Vương Vân Xuân thở dài, cũng không nói thêm cái gì, mà hai người phu phụ bên kia vẫn khóc lóc hô hào như cũ, cũng không biết có bao nhiêu phần chân tình bao nhiêu phần diễn.
Trời dần dần tối hơn, nhiệt độ xung quanh cũng càng lạnh hơn, người xem náo nhiệt theo đó lần lượt tản đi, nhưng đám người Vương Vân Xuân vẫn không rời đi.
"Vương ca. Trời tối rồi, Thế An, các ngươi cũng nén bi thương, đây là bãi tha ma, chúng ta tạm quay về trước đi."
Lão Cửu rốt cục vẫn nhịn không được mở miệng, mấy người kia ở lại đây làm gì vậy, trời sáng lại đến cũng được nha!
"Ngươi đi trước đi!"
"Hả, gì cơ? Vương ca ngươi không đi sao? Mời khách tới từ phương xa dùng cơm nha!"
"Chút nữa ta sẽ đi."
"Vậy…Vậy ta đi về trước? Ta đi trước chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn cho ngươi! Ta đi trước nhé?"
Lão Cửu lập lại vài câu, thấy Vương Vân Xuân vẫn không phản ứng gì, do dự đi vài bước sau đó bước nhanh rời đi.
Giờ phút này Vương Vân Xuân móc móc trong ngực, lấy ra một miếng vải nhỏ cuộn tròn, tiếp theo lấy ra một chiếc kim trâm từ bên trong, sau đó đi đến trước mặt Chu Thế An vẫn đang quỳ như cũ, đưa chiếc kim trâm cho gã.
"Việc trên khế văn ta đã làm được, bạc ta thu, cây trâm này là di vật của mẫu thân ngươi, ngươi cầm lấy đi!"
"Không không không, Vương ca, không làm như vậy được!"
Chu Thế An chết sống không dám nhận, Vương Vân Xuân liền kín đáo đưa cây trâm cho Đỗ Tiểu Lâm, Chu Thế An lại muốn đi lấy trả lại cho Vương Vân Xuân, nhưng mà lại bị Dịch Thư Nguyên ngăn lại.
"Cầm lấy đi!"
Vừa nghe được giọng nói của Dịch Thư Nguyên truyền tới, Chu Thế An do dự một chút sau đó cũng không còn động tác nữa.
"Phụ thân, mẫu thân, đó là gia gia sao?"
Đỗ Tiểu Lâm tuy rằng nhỏ tuổi, mặc dù ở bên Lưu Châu cũng có một gia gia, nhưng lúc này trong lòng nàng cũng hiểu rõ một chút việc.
Nghe hài tử nói, Vương Vân Xuân cùng với phu phụ Chu Thế An cũng trong lòng giật mình, nhìn mộ phần, nhưng lại không thấy gì cả, chẳng qua là cảm thấy xung quanh có chút âm lãnh.
"Vù vù. Vù vù."
Một trận gió lạnh thổi tới, trong mắt đám người Dịch Thư Nguyên, âm hồn một lão nhân dần dần nổi lên từ trong phần mồ, hiển nhiên lão một mực không có bị âm ti nhận đi.
"Hài tử…Hài tử, gia gia đã đợi đến lúc ngươi tới rồi…"
Thân hình âm hồn còng xuống, nhìn nhi tử của mình, sau đó đi đến bên cạnh Đỗ Tiểu Lâm, cánh tay run rẩy muốn đi vuốt ve hài tử, nhưng lại xuyên qua bên tai nàng, không có bất kỳ cảm giác chạm vào nào.
Sư Duy giơ tay lên, lại bị một cây chiết phiến đặt ở trên mu bàn tay, nàng nhìn tới Dịch Thư Nguyên, đã thấy hắn khẽ lắc đầu một cái.
Có một số việc để cho họ giải quyết xong tâm nguyện là được, không cần phải làm thêm nhiều thứ.
Chỉ là trước mộ phần kia, Đỗ Tiểu Lâm chợt vươn tay ra cầm lấy cánh tay âm hồn của lão nhân.
Thoáng cái, song phương đã xảy ra đụng chạm, âm hồn của lão nhân cũng theo đó hiển hóa ra ngoài.
"A !" "Trời ơi! ".
Phu phụ Chu Thế An bị dọa sợ đến kêu ra tiếng, Vương Vân Xuân cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận