Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 446: Thực lực cùng thái độ (2)

Chỉ là người điểm huyệt vừa chạm vào thân thể của đối phương, đã phát hiện nội lực mình tụ họp lên bên ngoài thân đối phương đã gặp phải một đoàn lực cản, căn bản không cách nào phá vỡ tiến vào, hai người lao lên bắt người cũng phát hiện cánh tay đối phương tựa như tay sắt, căn bản không cách nào rung chuyển.
Trong lúc Đinh Phi Hùng kinh hãi gặp phải tập kích, khí kình hộ thể đã trước một bước phát động.
Người ở bên ngoài nhìn tới, chính là xung quanh tăng nhân vân du bốn phương đột nhiên có rất nhiều người đồng loạt ra tay tấn công về phía y.
Mà một khắc sau lại nghe thấy "Bành !" một tiếng.
Mấy người bên cạnh cùng sau lưng tăng nhân vân du bốn phương nhao nhao bị đánh bay, thậm chí còn khiến mấy vị hòa thượng cùng khách hành hương gần đó trong lúc kêu sợ hãi bị đánh ngã.
Vài tên võ quan trong lòng giật mình, lập tức tấn công tới phía trước.
"Xoát!" "Xoát!" "Xoát!".
Võ quan và sĩ tốt tất cả đều rút binh khí ra khỏi vỏ, tấn công về phía Đinh Phi Hùng.
"A giết người rồi !"
"Chạy mau!"
Những khách hành hương cùng tăng nhân xung quanh kinh hoảng kêu to nhao nhao chạy trốn vào trong chùa.
Đinh Phi Hùng dùng một đôi tay không đón trái đỡ phải, thân hình cấp tốc dịch chuyển, phản ứng thân thể so với ý thức bàng hoàng nhanh hơn nhiều lắm.
"Ô !" "Ô ! ".
Hai mũi tên nhọn phá không phóng tới, Đinh Phi Hùng tay cầm thiết phật châu thoát khỏi cái cổ hất lên, "Đương" "Đương" hai tiếng liền đem hai mũi tên ngăn cách.
"Cẩn thận phật châu của y! ".
Huyện úy Tam Tướng huyện hô to một tiếng, nhưng người vây công xung quanh không hề quan tâm phóng tới Đinh Phi Hùng, bức bách đối phương di chuyển vị trí.
"Người bắn nỏ tiến lên !"
"Bắn tên ! ".
Nghe một tiếng ra lệnh này truyền tới, một đám người hung hãn không sợ chết vây công Đinh Phi Hùng lập tức tránh ra hai bên.
Bầu trời phía trước thoáng cái có hơn 100 mũi tên che phủ, đông nghịt một mảnh rơi thẳng xuống.
Lấy võ công của Đinh Phi Hùng, làm sao có thể không biết trốn như thế nào, càng không có khả năng không thể tránh.
Nhưng trong tích tắc y do dự, tường viện của ngôi chùa không ngăn được toàn bộ mũi tên, bên trong còn có một đám hòa thượng và khách hành hương đang kinh hoảng.
Cũng chỉ trong thời gian phản ứng tích tắc, hai tay Đinh Phi Hùng liên tục xuất ra mấy chưởng, nội khí vậy mà mang theo gió mạnh, có vài phần giống như chân khí ly thể, trực tiếp lăng không đẩy không ít mũi tên bay lên.
Đinh Phi Hùng càng là nhảy dựng người lên, thiết phật châu trong tay vũ động thành gió, đinh đinh đang đang đỡ lại rất nhiều mũi tên.
Bên trong Tương Sơn thiền viện, lẻ tẻ hơn mười mũi tên bắn vào, mắt thấy có mũi tên muốn bắn trúng khách hành hương, Dịch Thư Nguyên nơi xa nhẹ nhàng phẩy quạt, một trận gió nhu hòa thổi qua, mũi tên nhao nhao lệch hướng rơi ở chỗ khác.
Ngoài cửa thiền viện, trên một đoạn tường, Đinh Phi Hùng cầm phật châu trong tay đứng thẳng, chẳng những đã ngăn được tuyệt đại bộ phận mũi tên, bản thân càng là không thấy có bất cứ miệng vết thương gì.
Bất luận là người vừa mới giao thủ cùng Đinh Phi Hùng hay là võ quan truyền lệnh bắn tên, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Trận cung nỏ đối phó với người giang hồ lần nào cũng đúng, nhưng đối phương chính diện đón đỡ vậy mà lông tóc không tổn hao gì?
Võ công của người này đâu chỉ là cao, cơ bản là đã đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng, chẳng lẽ là võ giả đạt tới cảnh giới Tiên Thiên như giang hồ đồn đại?
Hai doanh binh mã có thể bắt được y sao.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên đứng ngay bên trong chùa, nhìn tới Đinh Phi Hùng đứng trên đầu tường xa xa, mà Chiếu Lê hòa thượng cũng đã hiện thân, đồng dạng từ xa nhìn chăm chú ra bên ngoại.
Tất cả tăng nhân Tương Sơn thiền viện và khách hành hương đều sợ hãi không thôi, không ít người nhao nhao tranh thủ thừa cơ chạy vào bên trong ẩn núp, cũng chỉ có Phương Trượng và số ít tăng nhân chú ý tới tăng nhân vân du bốn phương trên đầu tường.
"Quân trận tiến lên ! ".
"Đông đông đông tùng tùng."
Trống quân được gõ vang, người bắn nỏ lại kéo dây cung, một đám sĩ tốt cất bước chậm rãi tiến lên, đao thuẫn thủ ở phía trước, trường thương ngay phía sau, càng có hai tay đại đao hai bên.
Đinh Phi Hùng đứng trên đầu tường, y không muốn tiếp tục đại khai sát giới, không muốn giết những binh sĩ Đại Dong không oán không cừu với mình, càng không muốn Tương Sơn thiền viện bị mình liên quan đến.
"Đinh Phi Hùng ta đúng là người Nam Yến, nhưng cũng không phải là mật thám, bây giờ chẳng qua là một hòa thượng bình thường không có chỗ đi, tướng quân hà tất phải đau khổ bức bách."
"Nếu như ngươi không phải mật thám Nam Yến, vậy lập tức thúc thủ chịu trói, sau khi chúng ta điều tra ra sẽ trả lại trong sạch cho ngươi, đám người thiền viện không liên quan, cũng có thể miễn liên lụy đến !"
Tự nhiên võ quan cũng nhìn ra được vừa xong tăng nhân vân du bốn phương cố ý đánh rớt mũi tên để bảo hộ người trong chùa, cho nên đã thử hô lên một câu như vậy.
Câu này vừa truyền ra, Đinh Phi Hùng thở dài một tiếng, từ đầu tường nhảy xuống, mấy tên võ quan chỗ gần nhao nhao lui về phía sau.
Sau một khắc, thân hình hòa thượng bỗng nhiên tăng tốc, thân pháp cực nhanh, hầu như ngay lập tức đến gần quân trận.
"Lên !"
"Giết!"
"Giết!"
Sĩ tốt xung quanh đồng loạt phóng tới tăng nhân vân du bốn phương, nhưng đối phương múa một chuỗi thiết phật châu trong tay kín đến không một kẽ hở, binh khí động tới là đứt, khiên thuẫn chạm cái cũng nứt ra.
Từng thanh trường thương đâm tới, tăng bào quét qua, rất nhiều trường thương rời tay, hoành thương bay vụt, một đám binh lính nhao nhao bị chính binh khí của đồng bọn đánh bay.
Tuy rằng ý chí chiến đấu của những binh sĩ này không tệ, nhưng dẫu sao vẫn không phải là tinh binh, phối hợp với nhau không phải là ăn ý khăng khít, ở trước mặt cao thủ đẳng cấp như Đinh Phi Hùng, khuyết điểm bực này chỉ nhìn một cái là không sót gì.
Tăng nhân vân du bốn phương tiến vào trong quân trận xuyên qua xuyên lại, đánh cho sĩ tốt người ngã ngựa đổ, mà giờ khắc này binh sĩ bắn nỏ phía sau cũng bó tay bó chân.
"Ầm ! ".
Đinh Phi Hùng giữ phật lễ đạp thân pháp lao ra, tất cả sĩ tốt bên cạnh đều ngã trên mặt đất, vậy mà đã đánh tới trước mặt vị võ quan cầm đầu.
Trong lòng võ quan đập mạnh, thúc ngựa tiến về phía trước, trường thương trong tay múa ra thương hoa đâm về phía tăng nhân vân du bốn phương, nhưng thương hoa đến trước mặt đối phương chợt tiêu tán, một cây thương trắng đã bị tăng nhân vân du bốn phương dùng tay trái bóp chặt, đầu thương càng hơi run run.
"Hả?"
Trên mặt võ quan tràn đầy thần sắc không thể tin, mà vẻ mặt của tăng nhân vân du bốn phương lại rất bình tĩnh.
Võ công của mình vậy mà lại có tiến bộ, nhưng cũng không đáng mừng rỡ, tăng nhân vân du bốn phương nhìn võ quan, thở dài một tiếng nói.
"Người xuất gia không nói dối, bần tăng không phải là mật thám, kính xin tướng quân không nên liên lụy đến người khác, Đinh Phi Hùng nguyện ý bó tay, ngã phật từ bi."
Nói xong câu đó, tăng nhân vân du bốn phương buông lỏng báng thương, chắp tay trước ngực đồng thời nhắm hai mắt lại, cứ như vậy đứng yên tại chỗ không hành động.
Có thể vào trong loạn quân như vào chỗ không người, là thực lực, lựa chọn thúc thủ chịu trói trước mặt ngươi, là thái độ!
Võ quan nhịn lại kích động lập tức rút thương đâm tới, nhìn về phía trước.
Tuy rằng một mảnh binh lính vừa ngã lúc nãy có không ít người đang kêu rên, nhưng hầu như không có ai mất mạng, những người chảy máu phần lớn là bị đồng đội ngộ thương, thậm chí là bị binh khí vỡ làm bị thương.
Mặc dù trong lòng dâng lên kính nể, nhưng võ quan vẫn là lớn tiếng hạ lệnh.
"Bắt lại cho ta!"
Theo võ quan ra lệnh một tiếng, vài thanh binh khí lập tức tạo thành khung đặt trên cổ hòa thượng, xung quanh càng là xuất hiện rất nhiều trường thương chĩa tới.
Có sĩ tốt thò tay lấy đi phật châu trên cổ hòa thượng lại phát hiện nặng nề vô cùng, dùng hết khí lực mới chậm rãi lấy được phật châu xuống.
Từ đầu tới đuôi, hòa thượng vẫn không nhúc nhích, cũng làm cho một đám binh tướng căng thẳng buông lỏng một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận