Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 98: Nghĩ lệch (2)

Sở Hàng trên đầu phố rõ ràng hơi sửng sốt một chút, đầu tiên là theo bản năng nhìn quanh bốn phía, tiếp đó mới kịp phản ứng đối với ý trong lời nói, ngẩng đầu nhìn về phía góc Đồng Tâm Lâu đối diện, thấy được một thân ảnh hơi có vẻ quen thuộc ở trên cửa sổ lầu hai.
Xa như vậy? Lại tựa như nói chuyện ở ngay bên cạnh?
Sở Hàng chỉ kinh ngạc một cái chớp mắt, trên mặt lập tức liền hiện ra vẻ vui mừng, nhanh chóng bước nhanh về phía Đồng Tâm Lâu.
Lại qua một lát, Sở Hàng liền lên lầu, tiếp đó đi về phía cửa sổ.
"Dịch tiên sinh có lời mời, há không dám đến!"
"Vậy liền không được khách sáo, ngồi đi, Dịch mỗ đã gọi đồ ăn rồi, một hồi kêu tiểu nhị cho thêm một bộ bát đũa coi như là ăn trưa."
"Ha ha ha ha, vậy thì tốt quá!"
Sở Hàng vừa đáp lại, vừa tự mình cầm lấy một chén trà châm trà, chỉ nhẹ nhàng uống một ngụm liền lập tức lên tiếng tán dương.
"Trà ngon, Dịch tiên sinh nhất định là đã gọi Thượng Mai Xuân Trà của Đồng Tâm Lâu phải không?"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười không nói gì, trà này là Đồng Tâm Lâu đưa cho mỗi bàn, khẳng định không phải là Thượng Mai Xuân Trà gì đó.
"Sở huynh, là ngươi kêu hài tử kia tới tìm ta hỏi về mẫu thân của nó hả?"
"Ách, gây thêm phiền toái cho tiên sinh rồi sao?"
Sở Hàng hơi có vẻ lúng túng, gã còn tưởng rằng hài tử kia không biết mình, bất quá bây giờ nghĩ lại, cho dù thật sự không biết, Dịch tiên sinh cũng chưa chắc không biết.
"Ta thấy nó có hơi đáng thương, lại cảm thấy việc những người khác không biết, Dịch tiên sinh ngài có lẽ sẽ biết, cho nên liền kêu nó đi hỏi một câu, dẫu sao người khác nói mẫu thân của nó khả năng đã..."
Dẫu sao đã tận mắt nhìn thấy sự tình ly kỳ khi Dịch Thư Nguyên đi tới miếu Thành Hoàng, Sở Hàng cảm thấy mẫu thân của hài tử kia có mất hay không, Dịch Thư Nguyên sẽ phải biết rõ.
Nghe nói như thế, Dịch Thư Nguyên sửng sốt một chút, khá lắm, nguyên lai tiểu tử ngươi hao phí nhiều tâm tư như vậy, nếu như mẫu thân của hài tử kia thật sự đã qua đời, chẳng phải là muốn Dịch mỗ ta đóng vai "Ác nhân" sao?
"Đúng rồi Dịch tiên sinh, cuối cùng mẫu thân của hài tử kia..."
"Ngươi yên tâm, mẫu thân của nó không có sao!"
Dịch Thư Nguyên tức giận nói một câu.
"A a, vậy là tốt rồi!"
"Đồ ăn tới rồi !"
Lúc này đầu bậc thang liền truyền đến tiếng cao giọng thét to của tiểu nhị, gã nâng một đĩa đồ ăn rất nhanh đi tới, lại đặt đồ ăn bỏ xuống bàn.
"Dạ dày dê tươi, măng tươi xào cùng canh chim hầm cách thủy, một bầu rượu, hai vị dùng trước, còn dư con cá kia vẫn còn đang xử lý! Dịch tiên sinh, dạ dày dê tươi phải dùng dao để cắt, có muốn ta giúp ngài không?"
"Không cần, ngươi làm gì làm đi!"
"Vâng!"
Tiểu nhị cầm theo khay rời đi, tầm nhìn của Dịch Thư Nguyên lại bị đồ ăn hấp dẫn, măng xào cùng nước canh trung quy trung củ, ngược lại là món dại dày dê này không phải nguyên vẹn một cái, hẳn là từ bụng một con dê cắt thành rất nhiều miếng, mỗi miếng lại thành một bát to dạ dày dê như thế này.
Dịch Thư Nguyên cầm lấy con dao tiểu nhị lưu lại, đưa lên cắt dây thừng buộc dạ dày dê, bên trong lập tức có thịt dê, nấm, măng cùng với đậu ngâm nước theo chất lỏng chảy ra, một cỗ hương vị thơm ngon cùng nồng đậm khí nóng cùng nhau bay tới.
Thơm quá!
"Sở huynh, có lời gì đợi lát nữa lại nói, chúng ta động đũa ăn cơm đã."
"À được, ta rót rượu cho tiên sinh!"
Dịch Thư Nguyên cũng không quản được nhiều như vậy, trực tiếp cầm đũa dùng bữa, gắp liên tiếp mấy miếng sau đó nhai nuốt đến một nửa, lại uống một hớp rượu, hương vị tươi ngon cùng đậm vị lập tức cuộn trào trong miệng, biểu cảm trên mặt cũng hiện ra vài phần say mê.
Đến cùng vẫn là hồng trần tốt, tiên tu bên trong rừng sâu núi thẳm nào có được tiêu dao như thế này!
Sở Hàng nguyên bản cũng không có tâm tư ăn cơm, nhưng nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ của Dịch Thư Nguyên lại nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, cũng bắt đầu ăn theo.
Đợi đến lúc rượu qua ba tuần đồ ăn đã qua ngũ vị, Dịch Thư Nguyên mới rút ra khỏi loại cảm giác thưởng thức mỹ thực muốn ngừng mà không được này, nhìn về Sở Hàng phía đối diện, gã đang liên tục nhai đồ ăn.
Hình như cũng cảm thấy quan hệ giữa mình và Dịch Thư Nguyên đã kéo gần lại, Sở Hàng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, sau khi do dự một chút vẫn nói ra lời muốn lời.
"Dịch tiên sinh, ngày đó có phải ngài đi tới miếu Thành Hoàng không?"
Dịch Thư Nguyên cầm một chén rượu hơi lắc lư, tựa hồ là đang cảm thụ rượu trong đó lưu chuyển, sau khi gật đầu liền hỏi một đằng trả lời một nẻo nói.
"Sở huynh nếu như là có tâm sự, liền nói thẳng đi."
Lúc này trong lòng Sở Hàng bỗng nhiên có một chút căng thẳng, do dự mất một lát mới nói ra lời trong lòng.
"Dịch tiên sinh, ta biết được ngài tuyệt không phải là người thường, ta liền muốn nói với ngài một chút chuyện quái dị, việc này ẩn giấu ở trong lòng ta đã lâu, ách, ngài chớ nói cho cữu cữu ta..."
Sau khi ý thức được Dịch Thư Nguyên ngày đó có thể là đi gặp Thành Hoàng, hơn nữa để cho Thành Hoàng đích thân tiễn đưa, Sở Hàng liền biết Dịch Thư Nguyên tuyệt đối không chỉ đơn thuần là người có thể nhìn thấy quỷ thần đơn giản như vậy, cũng nhiều lần nghĩ tới làm thế nào kéo gần quan hệ hơn cùng với Dịch Thư Nguyên, nhưng dạo gần đây huyện nha cao thấp một mực bận rộn, lại không tiện đi quấy rầy.
Tinh thần Dịch Thư Nguyên khẽ rung lên, thật là có chính sự?
Lúc trước Dịch Thư Nguyên cảm thấy Sở Hàng khả năng trong lúc vô tình đã nhìn thấy việc hắn gặp quỷ thần, lấy ấn tượng của hắn đối với người này, nếu không phải là cái loại lôi kéo làm quen để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, chính là có khả năng sẽ tìm kiếm quỷ thần trợ lực khoa cử gì đó, dù sao không phải là chính sự gì, không ngờ rằng hắn nghĩ lệch rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận