Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 170: Bút pháp thần kỳ tự nhiên tạo thành (2)

Ngô Minh Cao liếc mắt nhìn Dịch Thư Nguyên, do dự một chút vẫn là lựa chọn không đánh thức Lâm huyện lệnh hồi lâu không phản ứng, mà Dịch Thư Nguyên thì càng không sao, bình yên ngồi ở một bên.
"Đại nhân, trà đã đến."
Gia phó bưng khay đựng ấm trà nóng tiến vào, rốt cuộc phá vỡ không gian yên tĩnh trong thư phòng.
Nhưng Lâm Tu vẫn nhìn trang giấy như cũ mà không nói gì, đợi gia phó rót nước cho ba người xong vả lại đặt ấm trà xuống rồi đi ra, gã mới cảm khái nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Ta chỉ cho rằng thư pháp Dịch tiên sinh nhất định có tạo nghệ, không nghĩ rằng lại đến cảnh giới như thế, vừa rồi Lâm mỗ nói chuyện cười rồi, thật sự có chút không biết lượng sức... ."
Lúc Lâm Tu nói ra lời này cũng ít nhiều có chút lúng túng, cũng may vừa nãy mình rụt rè một chút, nói chưa quá vẹn toàn, còn dùng một câu "Lĩnh giáo".
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tu cũng hiểu được da mặt nóng lên, cũng may trở thành quan nhiều năm như vậy, đương nhiên là đã luyện được chút da mặt, lúc này còn có thể trấn định một chút.
"Đại nhân quá khen, kính xin đại nhân nhìn xem nội dung bên trong viết như thế nào!"
Dịch Thư Nguyên nói với âm điệu không thể nghe ra cảm giác kích động gì, viết nhiều rồi, hắn cũng sẽ không bởi vì người khác khoa trương chữ viết của mình thật tốt mà cảm thấy lâng lâng.
Giờ phút này Lâm Tu nhìn lại Dịch Thư Nguyên, cảm giác lại không giống nhau.
Tạo nghệ thư pháp này đã có thể được xưng tụng là chuyên gia, càng có thể nhìn thấy được quỷ thần, thật không nghĩ tới chỉ tu soạn huyện chí lại có thể đưa tới một vị kỳ nhân như vậy!
Thậm chí Lâm Tu cũng không khỏi lại lần nữa liên tưởng ra, cho rằng Dịch Thư Nguyên sở dĩ có thể nhìn thấy quỷ thần, chỉ sợ cũng có chút quan hệ cùng với đạo thư pháp đạt đến cảnh giới như thế, hoặc là bởi vì linh tính của hắn vốn chính là phi phàm, mới có thể luyện thư pháp đến cảnh giới cao siêu?
Trong lịch sử, những kỳ nhân tài che thiên hạ kia hình như cũng hoặc nhiều hoặc ít có một chút lịch sử huyền bí, cũng lưu lại không ít chuyện xưa khiến người ta miên man bất định...
"Đại nhân, đại nhân? Văn án Dịch tiên sinh viết như thế nào?"
Ngô Minh Cao thấy Lâm Tu chậm trễ không phát biểu ý kiến, rốt cục vẫn phải hỏi, cũng kéo Lâm Tu từ trong mơ màng trở về.
"Ách, rất hay, văn này rất tốt, cực kỳ tốt! A, Dịch tiên sinh mời uống trà! Ngô đại nhân cũng vậy."
Dịch Thư Nguyên ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn là hơi nhẹ nhàng thở ra.
Ngô Minh Cao cũng là như thế, nhưng mà hai người không ngờ chính là Lâm Tu căn bản là đoán mò, trong lúc thất thần căn bản là không có rảnh nhìn nội dung.
Lúc hai người uống trà Lâm Tu vẫn như cũ cầm lấy trang giấy tỉ mỉ tường tận xem xét, cũng cầm những bản thảo khác trong hộp sách lấy tất cả ra lần lượt nhìn từng tờ một, như là đang tán thưởng mỹ nữ hay trân bảo tuyệt thế hiếm thấy! Sau đó tựa như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhanh chóng quay đầu nhìn Ngô Minh Cao.
"Ngô đại nhân, người biên soạn huyện chí hình như có hai vị?"
Thật giống như Ngô Minh Cao đã sớm chuẩn bị ứng đối với vấn đề Lâm Tu đột nhiên hỏi tới đó, lúc này trên mặt lập tức nở nụ cười hồi đáp.
"Hôm ấy sau khi thấy Dịch tiên sinh viết xong, hạ quan lập tức liền xé bỏ bảng cáo thị rồi, làm sao có thể tìm một người khác làm rối loạn công việc của Dịch tiên sinh chứ?"
"Bộp!" "Làm rất tốt!"
Lâm Tu nhịn không được vỗ bàn một chưởng, Ngô Minh Cao làm quá tuyệt!
Dịch Thư Nguyên thiếu chút nữa phun ngụm trà trong miệng ra ngoài, thật là có người thượng quan nào sẽ có cấp dưới đó, hai người này rõ ràng đều trước tiên cân nhắc tới loại việc này!
Tiếp đó Lâm Tu hình như lại ý thức được cái gì, nhíu mày nhìn Dịch Thư Nguyên thở dài nói.
"Để cho Dịch tiên sinh làm một tiểu quan lại biên soạn huyện chí, thật sự là nhân tài không được trọng dụng rồi, cũng đúng, tương lai tiên sinh... Ài, nếu như tiên sinh có chú ý, có thể không cần kí tên trên huyện chí! Chỉ là trên hồ sơ vụ án này đã lưu lại danh tiếng của tiên sinh, ai nha, thật là thất sách!"
Lúc trước Lâm Tu còn nghĩ đến về sau chính mình lên chức, nghĩ biện pháp đưa Dịch Thư Nguyên đi cùng, nhưng hiện giờ đã không còn ý nghĩ này nữa.
Lời này của Lâm Tu đúng là chân tâm thật ý, người như Dịch Thư Nguyên, cho dù khoa cử không thứ, ngày sau thanh danh truyền tới trong triều, cũng là sẽ được chiêu hiền làm quan.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên nghe được lời này liền sửng sốt một chút, ý là nếu ta không ngại, còn có thể kí tên trong huyện chí?
Ngược lại Dịch Thư Nguyên lại không thèm để ý tới mấy lời Lâm Tu nói phía trước.
"Đại nhân quá lo lắng, nói thật, thật ra Dịch Thư Nguyên ta tự cho mình rất cao, chỉ là tầm nhìn khác biệt cùng với người thường, cũng không có hứng thú đối với quan trường, để trong lòng hay không lại càng là chuyện vu vơ."
Dịch Thư Nguyên nói như vậy xong, liền nhìn Lâm Tu.
"So với những việc nhỏ không đáng kể này, tại hạ ngược lại càng muốn hiểu rõ một chút với đại nhân, trải qua bản án này, đại nhân có cảm tưởng gì?"
Vốn dĩ Dịch Thư Nguyên chỉ là một tiểu quan lại, hỏi loại vấn đề này hoàn toàn không cần thiết để ý tới, nhưng hiện giờ sức nặng của Dịch Thư Nguyên ở trong lòng Lâm Tu đâu chỉ cao hơn một bậc.
Trên mặt Lâm Tu nở nụ cười.
"Cái này sao... Chỉ có thể nói, sảng khoái! Ha ha ha ha ha ha...”
Lúc làm quan lớn thanh thiên cảm giác quả thật phi thường không tồi, thậm chí gã cảm thấy trong khoảng thời gian này thân thể xương cốt cùng với tinh thần của mình cũng tốt hơn, ăn ngon ngủ ngon.
Dịch Thư Nguyên cũng cười theo, theo hắn thấy, nhận được một câu này, mới tính là hoàn tất một bài văn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận