Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 242: Đây là sư phụ? (2)

Mà một khắc hài tử Mặc gia từ trạng thái viên đá hoá sinh trưởng thành này, biến hóa đã hoàn thành, cũng đồng nghĩa xác minh nhất trọng Thiên Cương biến của Dịch Thư Nguyên, chốc lát trong lòng hắn đã có chỗ hiểu ra, cái này chính là hoá sinh.
"Hơ…"
Tỉnh lại từ một giấc mộng dài, Dịch Thư Nguyên nằm ở trên giường ngáp lên.
Theo động tác ngáp, cánh tay của Dịch Thư Nguyên khẽ động, một chút bụi bặm hạ xuống trên người liền bay lên.
"Ờ, ngủ cũng khá lâu."
Dịch Thư Nguyên tự nói một câu, trong miệng nhẹ nhàng thổi ra một hơi, liên có một cơn gió màu xanh lá xoay tròn bên trong, đảo qua toàn thân hắn, lướt nhẹ qua toàn bộ bụi bậm trên người hắn.
Lúc này là sáng sớm, trong phòng không hề quá tối, Dịch Thư Nguyên từ trên giường đứng lên, không cảm giác được Hôi Miễn và Tề Trọng Bân ở gần đó.
Dịch Thư Nguyên đi tới trước cửa, lại không có lập tức mở cửa mà lẳng lặng đứng yên trước cửa một lát, trong lòng nhớ lại cảm giác lúc trước, dần dần tâm thần cũng bình tĩnh lại.
"Tí tách ! ".
Trong lòng giống như một hồ nước nổi lên rung động, bên ngoài thân của Dịch Thư Nguyên cũng nổi lên một trận lưu quang nhàn nhạt, tựa như bên trong lớp da mặt ngoài có ánh sáng chóng mặt lưu chuyển, lại cũng không hiển lộ ra bên ngoài.
Pháp lực trong thân không ngừng hiện lên, hóa nhập ảo diệu biến hóa vào bên trong.
"Két..."
Cánh cửa gỗ cũ kỹ được mở ra từ bên trong, cửa mở thì người bước ra ngoài đã là bộ dáng của Long Phi Dương.
Hiện giờ biến hóa mà Dịch Thư Nguyên nắm chắc nhất cũng chính là hình dạng Long Phi Dương quen thuộc nhất này.
Cho dù là vậy, lúc đầu cũng không tính là khống chế được, hao phí không ít pháp lực.
Chỉ là trên mặt Dịch Thư Nguyên lại là nụ cười rạng rỡ.
Giờ phút này Long Phi Dương cũng không phải là huyễn hóa ra gương mặt, càng tuyệt không phải là bề ngoài, mà là Long Phi Dương chân chính trong suy nghĩ của Dịch Thư Nguyên.
Ngay cả gân cốt toàn thân đều có chỗ khác biệt, Tiên Thiên chân khí trong cơ thể cũng càng thêm bành trướng sôi sục.
Đương nhiên, điểm này trên mặt lý luận biến hóa có ý nghĩa thực tế quá lớn, thực sự khiến cho nội tâm Dịch Thư Nguyên phấn khởi.
Dịch Thư Nguyên đi đến bên cạnh vạc nước ngoài phòng, nhìn trái ngó phải lên mặt nước bình tĩnh không có gợn sóng, còn tự mình xoa bóp mặt và giật nhẹ tóc, xúc giác phản hồi là chân thật chứ không giả.
"Ừm, đã thành!"
Thanh âm này cũng là hoàn toàn tự nhiên, không cần cố ý biến âm, nhưng mà trên mặt biến hóa chi tiết khả năng vẫn còn hơi có khiếm khuyết, giọng nói của Long Phi Dương bây giờ vẫn là có hơi sai biệt cùng Dịch Thư Nguyên biến hóa trước đây.
Sai biệt này người khác có thể nghe không hiểu, nhưng bản thân Dịch Thư Nguyên vừa nghe liền có thể cảm giác được.
Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu xoay qua xoay lại nhìn ngắm.
Đáng tiếc, lúc này Hôi Miễn cùng Tề Trọng Bân không có ở đây, nếu không nhất định khiến cho bọn họ chấn kinh rớt cằm xuống đất!
Lại nói, hai gia hỏa này đi lêu lổng ở nơi nào rồi?
Dịch Thư Nguyên đi từng bước tới trong thành, hiện giờ nhiệt độ rõ ràng đã thấp đi rất nhiều.
Đường sá dày đặc các quầy hàng, có thêm rất nhiều cảm giác vui mừng, đã cách lễ mừng năm mới không xa.
Nhưng đây chẳng phải là một năm lúc Dịch Thư Nguyên ngủ, mà đã là cuối năm của năm thứ hai.
Một giấc ngủ hơn mười lăm tháng!
Nguyên bản Dịch Thư Nguyên bởi vì lần đầu tiên chân chính biến hóa mà nội tâm phấn khích, giờ phút này cũng dần dần bình tĩnh lại, có lẽ thời gian tu tiên có đôi khi chính là như vậy, trôi nhanh hơn rất nhiều so với người thường.
Đồng thời Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên có một ý nghĩ cổ quái, nếu như một giấc ngủ của hắn không phải là hơn một năm, mà là vài chục năm hoặc là càng lâu.
Sau đó lúc đi ra Tề Trọng Bân đã chết già rồi, vậy vị đệ tử ký danh này trước khi lâm chung sẽ có bao nhiêu phiền muộn cùng không cam lòng đây?
Đi ngang qua trên một con đường, có người đang đốt pháo, tiếng nổ đùng đùng lốp bốp khiến cho người quan sát gần đó cùng người đi ngang qua đều phải bưng kín lỗ tai.
Đây là có cửa hàng vào trước cuối năm làm lễ tạ thần tài, chẳng những đốt pháo bên ngoài, cửa ra vào cửa hàng còn bày biện cống phẩm cùng hương nến.
Dịch Thư Nguyên đi ngang liền liếc qua, có thể cảm giác được một cỗ hương khói nguyện lực không giống với sương mù bay lên trên không, nhưng thần quang thần tài hiển nhiên cũng không bao phủ xuống.
Đi qua mấy cái cửa hàng, bên trong một cửa hàng ở trên cùng đường, Dịch Thư Nguyên liền thấy được Tề Trọng Bân đang chúi đầu bên một cái bàn trong góc.
Tề Trọng Bân dùng một cái bao phục che một cái chén, để cho Hôi Miễn trốn ở bên trong có thể cầm thìa ăn mì hoành thánh.
"Xin chào khách quan, ngài muốn ăn gì?"
Chủ quán nhiệt tình chào mời Dịch Thư Nguyên, bếp lò cùng lồng hấp đủ loại đồ liền đặt ở vị trí gần cửa, thuận tiện cho khách nhân phía ngoài ngửi được hương vị và thấy được nguyên vật liệu bắt mắt.
"Một bát mì hoành thánh kèm hai cái bánh bao, một rau một thịt."
"Được rồi, ngài tìm một chỗ ngồi xuống, lập tức mang lên cho ngài!"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, trực tiếp đi về phía Tề Trọng Bân dựa vào bên trong, người sau hình như có chỗ phát hiện, ngẩng đầu nhìn người đi đến trước mặt.
"Các hạ là có việc gì?"
Giờ phút này trên mặt Dịch Thư Nguyên hơi có vẻ tang thương, thần sắc lạnh lùng, giọng nói trầm thấp mà có từ tính phát ra từ trong miệng.
"Nghe nói ngoài miếu Nương Nương có một sư phụ đoán xăm rất chuẩn, cho nên ta là chuyên tìm đến đây."
Tề Trọng Bân giật mình, không nghĩ tới bây giờ còn có người muốn kêu lão đoán xăm?
"A, thật sự không khéo, lão phu đã sớm không đoán xăm thay người ta nữa rồi, hay là ngươi đi tìm người khác đi!"
"Thật sao? Ơ, đây là con vật gì, còn biết ăn mì hoành thánh?"
Dịch Thư Nguyên hơi có vẻ kinh ngạc nói một câu, Tề Trọng Bân theo bản năng dùng bao che chắn một chút, mà Hôi Miễn lại trực tiếp ngẩng đầu lên, ngươi mới là cái thứ gì đấy.
Hả?
Hôi Miễn ngây ra một lúc, thảo nào giọng nói giống như đã nghe qua ở đâu, đây chẳng phải là Long Phi Dương do tiên sinh biến hóa sao?
Hôi Miễn hưng phấn, mì hoành thánh cũng không ăn nữa, nhảy vài cái liền đến trên tay Dịch Thư Nguyên, tiếp đó thoáng cái bò tới đầu vai của hắn.
"Tiên sinh, ngài tỉnh rồi?"
Hôi Miễn thấp giọng chào hỏi một câu.
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, phản ứng của Hôi Miễn không phải rất mãnh liệt, đoán chừng căn bản không phân biệt được biến hóa bây giờ cùng với biến ảo lúc trước có cái gì khác biệt, hắn liền hơi có vẻ chờ mong mà nhìn về phía Tề Trọng Bân.
Ừm, phản ứng này mới đúng!
Tề Trọng Bân sững sờ ngay tại chỗ, đây là …sư phụ?
Hiện giờ nhìn kỹ, quả thật quần áo rất giống, nhưng hình dạng khí chất lại hoàn toàn bất đồng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận