Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 473: Kể chuyện cho người nhà (1)

Đương nhiên Dịch Dũng An sẽ không cho rằng người trước mắt thật ra chính là nhi tử của đại bá Dịch Thư Nguyên, thậm chí y còn nghĩ đến một chút câu nói đùa lúc trước, đó là thần tiên có thể thật sự bất lão.
Nhưng mà nhìn lại một đầu tóc hoa râm của Dịch Thư Nguyên, lại nhớ lại từng ly từng tý thời gian sinh hoạt cùng đại bá, Dịch Dũng An không khỏi cười lắc đầu.
Người một nhà gặp nhau, hơn nữa còn có Thạch Sinh đáng yêu, căn bản là nói không hết chuyện.
Thậm chí thế hệ trước trong thôn nghe nói Dịch Thư Nguyên lại trở về, cũng có không ít người tới thăm hỏi.
Tâm sự, ôn chuyện, cảm thán vài câu "Không thấy già đi".
Mãi đến khi tới gần giờ cơm bắt đầu chuẩn bị bữa tối, tâm tình kích động của mọi người mới hòa hoãn xuống.
Nhưng mà chờ đến lúc ăn cơm, sau khi ngồi trên bàn cơm, cả nhà lại tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất.
Tuy rằng bây giờ Dịch gia cũng coi như là nhà giàu rồi, nhưng trong nhà không hề nuôi người làm, vẫn là người một nhà tự sống, mình không cấy được sẽ mướn người cấy giúp.
"Huynh trưởng, tại sao lúc trước lại không từ mà đi vậy?"
Dịch Bảo Khang thủy chung có chút chú ý đối với việc này, tính cả trước khi ăn cơm tới bây giờ, đã đề cập tới lần thứ ba rồi, Dịch Thư Nguyên cũng chỉ một lần nữa nói ta không phải.
"Là huynh trưởng ta không đúng, về sau sẽ không như thế nữa, nhưng mà thật ra lúc đó ta cũng đã nhắn lại rồi, không tính là không từ mà biệt."
"Vậy sao có thể tính là từ biệt chứ, dùng rượu chuốc chúng ta quá chén, sau đó để một đứa bé truyền lời?"
Dịch A Bảo vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng rồi nói.
"Gia gia, ngài đừng nhắc hoài việc này nữa, ngài đã nói nhiều lần lắm rồi!"
Thạch Sinh hiếu kỳ một mực lắng nghe, Lý thị bên cạnh lại chăm chăm gắp đồ ăn cho nó.
"A di, đã đủ rồi, con ăn không hết."
Thạch Sinh nhìn vào trong chén của mình, thức ăn mặn đã sắp phủ kín cơm rồi.
"Ăn hết được, hài tử đang trong quá trình phát triển thân thể, nên ăn nhiều một chút!"
Dưới đáy bàn, Hôi Miễn ngồi ở trên đùi Thạch Sinh, không ngừng dùng móng vuốt đập đập ra ám hiệu, ý tứ đại khái là: "Không sao, có ta đây, ăn không hết cho ta!"
Lý thị thì càng nhìn Thạch Sinh càng thấy thích, phấn điêu ngọc trác rất đáng yêu, thậm chí còn không tự chủ sinh ra một ý niệm trong đầu, nàng thấy tuổi tác của phu thê bọn họ, muốn thêm một đứa nữa cũng không thành vấn đề.
Lý thị không khỏi liên tiếp liếc nhìn về phía Dịch Dũng An, thấy người sau đang mạnh mẽ và đồ ăn không dám tùy tiện đáp lại.
Động tác này không khỏi khiến cho Dịch Thư Nguyên cảm thấy buồn cười.
Triệu thị cũng lần nữa cầm bầu rượu lên, đứng dậy rót rượu cho Dịch Thư Nguyên, đồng thời cười nói.
"Phải nói rượu thuốc của đại bá lần trước thật sự tốt, trước kia ta thường xuyên bị đau đầu cảm mạo, nhưng từ năm đó về sau, lại không còn bị nữa."
"Nương, đó là bởi vì cuộc sống của ngài khá giả hơn rồi, không cần phải vất vả nữa, thế nên tự nhiên sẽ ít bị bệnh!"
Triệu thị trừng mắt liếc Dịch Dũng An, đang nói câu mấy tốt đẹp cũng tới phản bác, không khác gì phụ thân, không có một chút nhãn lực.
Sau đó Triệu thị lại mặt mày hớn hở rót đầy cốc cho Dịch Thư Nguyên, ngoài miệng không hề dừng lại.
"Đại bá, ngài là người có học vấn, A Bảo cũng sắp khoa trương ngài lên trời rồi, lúc trước chủ bộ Ngô đại nhân tới nhà chúng ta, càng là hết sức tôn sùng ngài, vậy sao ngài không đi mưu cầu một cái chức quan?"
Dịch Thư Nguyên không chỉ cười trong lòng, trên mặt cũng cười toét miệng.
Triệu thị đến cùng vẫn là Triệu thị, cho dù năm tháng lưu chuyển, có một số người tính cách vẫn là không dễ dàng thay đổi, cũng như tình nghĩa của Dịch Bảo Khang đối với người huynh trưởng là hắn.
Dịch Thư Nguyên cũng không có phản cảm, vui vẻ đáp lại.
"Nhân sinh trên đời không phải chỉ có công danh và lợi lộc, cũng có chí thú. Đạo lí đối nhân xử thế với nhau còn được, nhưng lục đục với nhau thì miễn đi, ta vẫn tương đối thích chu du thiên hạ, thưởng thức mỹ thực, kể một câu chuyện hơn!"
Rốt cuộc Thạch Sinh cũng đã nắm được cơ hội nói giúp sư phụ mình một câu, nhanh chóng xen vào nói.
"Con có thể làm chứng, sư phụ kể chuyện rất là lợi hại! Tuy rằng con còn chưa có nghe sư phụ nghiêm túc kể lần nào."
Dịch Thư Nguyên nhìn thoáng qua Thạch Sinh, một hơi uống sạch rượu trong chén, nói với mọi người trên bàn cơm.
"Không bằng hôm nay ta kể cho mọi người một đoạn chuyện đi?"
Dịch Bảo Khang nghe vậy lộ nụ cười.
"Ta cũng chưa từng nghe huynh trưởng kể chuyện nữa đâu đấy!"
Mọi người trên bàn cơm đều không phản đối, đồng thời cũng lộ ra biểu cảm hiếu kỳ và hưng phấn.
"Vậy thì tốt quá, chúng ta đã rất lâu không nghe kể chuyện rồi!"
"Đại bá, chúng ta phải làm gì?"
"Bá gia gia, ta chuyển một chiếc bàn nhỏ tới cho ngài nhé?"
Dịch Thư Nguyên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngăn cản A Bảo đang chuẩn bị chạy khỏi thiện đường.
"Không cần, lấy 2 chiếc ghế là được."
Nói xong Dịch Thư Nguyên lấy chiếc ghế bên cạnh mình cùng với một chiếc ghế không chuyển đến vị trí một trượng trước bàn cơm, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế trong đó, trên bàn cơm, mọi người đều cảm thấy mới lạ nhìn hắn.
Một cây quạt cùng với thước gõ phân biệt trượt ra từ trong hai tay áo của Dịch Thư Nguyên, thước gõ đặt ở trên ghế trước mặt, quạt xếp lại được cầm trong tay.
"Xoẹt xẹt !" một tiếng, quạt xếp xòe ra, lộ hình sơn thủy trên mặt quạt, trong lúc lật lại có thể thấy mặt khác là một thôn quê với cầu nhỏ nước chảy.
Tinh thần của mọi người đều đã tập trung, Dịch Thư Nguyên không cần dùng thước gõ để đề tỉnh tinh thần.
Nhẹ nhàng phẩy quạt tạo ra một trận gió mát không khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, khiến cho thiện phòng đóng chặt cửa trở lên càng thêm tươi mát.
Trầm mặc một lát, mọi người giống như nín thở ngưng thần chờ đợi.
Sau một khắc, Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng mở miệng, giọng đọc trong sáng hữu lực vang lên.
"Chuyện kể rằng Thừa Hưng năm 16, bên trong Châu Thành khu vực Thiển Châu, có một người tên là Vương Vân Xuân, mặc dù nhìn như côn đồ, nhưng thực sự có một chút bản lĩnh đặc thù."
Dịch Thư Nguyên nhìn mọi người, giọng hơi trầm xuống, đại biểu sắp dẫn tâm thần mọi người dung nhập vào trong câu chuyện.
"Ngày hôm đó, Vương Vân Xuân và hảo hữu đang uống rượu trong tửu quán, chợt có bằng hữu dắt theo một lão giả từ bên ngoài tới, thần sắc của lão giả hơi có vẻ kích động, sau khi vào tửu quán tìm thấy Vương Vân Xuân, vậy mà trực tiếp quỳ xuống trước mặt gã."
Dịch Thư Nguyên đưa quạt xếp lên che mặt, phát ra giọng nói già nua bi thiết.
"Vương nghĩa sĩ, Vương nghĩa sĩ, tôn nữ của ta bị người khác bắt cóc rồi, quan phủ không tiếp nhận bản án của ta, cầu ngài tìm giúp ta, cầu ngài, van xin ngài!"
Người Dịch gia nghe tới đây toàn thân nổi lên da gà, thậm chí Dịch Bảo Khang và Dịch A Bảo còn theo bản năng đứng lên, nhìn xung quanh phòng, nhưng cũng lập tức phản ứng, là tiếng phát ra từ phía Dịch Thư Nguyên.
Đây là khẩu kỹ của người kể chuyện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận