Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 579: Yêu không phải nghiệt (1)

Mười ngày cuối của tháng 9, Lập Đông, mặc dù đã đến mùa Đông nhưng thời tiết vẫn chỉ hơi mát mẻ, thỉnh thoảng đôi khi nhiệt độ còn tăng lên rồi lại hạ xuống lặp đi lặp lại, tựa như sự nóng nực vẫn không muốn rời đi.
Nhưng đối với Lý Khiêm và rất nhiều người mà nói, một tin dữ được dự đoán từ trước rốt cuộc cũng đã đến.
Trong thành Đăng Châu không có bộc phát ôn dịch, hoặc là nói vẫn chưa có lan tràn ra.
Từ sau khi Dịch Thư Nguyên đi đến nhà lão phụ nhân thăm khám qua cho nhi tử của bà, ngay khi vừa trở về, việc thứ nhất hắn làm là đi báo cáo tình hình cho phủ khâm sai lâm thời, sau đó tận lực dùng hết khả năng triển khai kiểm tra ôn dịch ở toàn thành.
Cho nên tình hình trong thành Đăng Châu còn chưa có hoàn toàn xuất hiện đã được khống chế ngay lập tức, còn nhi tử của lão phụ nhân kia mặc dù dưới tình huống thiếu thốn dược liệu vẫn chuyển biến tốt đẹp và ổn định như một "kỳ tích", sau khi dược liệu về đến trong thành thì sẽ dần dần hồi phục.
Đây là một quá trình tương đối phức tạp, vận số trong tai kiếp không thể lường trước dù cho là Dịch Thư Nguyên cũng không thể nhìn chung toàn cục.
Mà dưới tình hình tương đối ổn định của thành Đăng Châu, một trận ôn dịch lớn đã bạo phát ở khu vực Bạch Thạch huyện, Triệu Châu.
Bạch Thạch huyện ở phía Tây Triệu Châu, Thành Triệu Châu không xa cũng gần với Đăng Châu, nhưng vì địa thế tương đối cao nên thời điểm hồng thủy xảy ra thì đây lừ một địa thế chịu ít ảnh hưởng.
Thế nhưng cũng vì một nguyên nhân tương tự nên Bạch Thạch huyện lúc đó tụ tập rất nhiều dân tị nạn, rất nhiều nạn nhân may mắn thoát khỏi cơn thiên tai nhưng sau khi chạy đến Bạch Thạch huyện vẫn có rất nhiều người lần lượt chết đi, ở bên ngoài Thạch Bạch huyện có không ít bãi tha ma.
Cùng ngày sáng sớm trời vào Đông, Huyện lệnh Bạch Thạch huyện, người đã nhiều lần được vinh danh là hình mẫu cứu trợ thiên tai, cuối cùng đã gửi đi một phong văn kiện khẩn cấp.
Nội dung trong thư loằng ngoằn tâm tư áy náy kéo dài nửa trang xong, rốt cuộc nói đến hiện trạng, khiến cho Lý Khiêm lúc ấy siết chặt nắm đấm, "Đông" Một tiếng tay nện mạnh lên mặt bàn, khiến tên thị vệ bên cạnh giật nảy mình.
"Ai dà, Tùy Bang Anh!"
"Đại nhân, thế nào?"
Lý Khiêm không đoái hoài đến điểm tâm, chộp lấy một cái bánh bao hấp rồi đứng dậy!
"Bạch Thạch huyện bộc phát ôn dịch!"
Thị vệ trong lòng giật mình, vội vàng bước theo sau Lý Khiên cùng rời đi.
Giờ phút này, Tế Nhân Đường mới mở cửa không bao lâu, Dịch Thư Nguyên và Trình La cũng chỉ mới rời giường, tiểu học đồ cầm chổi quét dọn ngoài của y quán.
Sau một hồi, lúc tiểu học đồ đã quét dọn xong, đứng lên liền thấy một đoàn người có Lý Khiêm đang vội vàng đi tới.
"Lý đại nhân chào buổi sáng, các ngươi đây là."
Lý Khiêm cau mày nhẹ gật đầu, cũng không nói chuyện, bước vào y quán nhìn về phía hai đại phu, thấy hai người kia nhìn qua cũng không chờ bọn họ hành lễ chào hỏi đã mở miệng lên tiếng trước.
"Bạch Thạch huyện bộc phát ôn dịch lớn!"
Dịch Thư Nguyên và Trình La liếc nhìn nhau, một người thì nhíu mày, một người kinh ngạc.
"Bạch Thạch huyện!"
"Không sai, ta đã cho người cưỡi ngựa đưa tin cho các thành các huyện xung quanh sớm triệu tập đại phu và dược liệu đưa đến Bạch Thạch huyện, phương thức xử lý trước đây ở Đăng Châu có hiệu quả rất rõ ràng, lần này có thể đưa ra đối sách nào không?"
Giờ phút này tin dữ đã tới, khí cơ rõ ràng, Dịch Thư Nguyên giấu tay trong tay áo bấm đốt tính toán, trong lòng lập tức giật mình.
"Đại nhân, thành Triệu Châu!"
Chỉ nghe được ba chữ "thành Triệu Châu", Lý Khiêm tim đập mạnh, trong miệng không khỏi hô to lên một câu.
"Nguy rồi!"
Bạch Thạch huyện bởi vì có địa hình ưu thế cao nên có một lượng lớn dân tị nạn tụ tập lại, cùng đã từng như Đăng Châu huyện, là một trong những trọng điểm bố trí khu tị nạn thời kỳ đầu.
Mà theo tình hình thiên tai ổn định dần, cũng giống như thời kỳ đầu của Đặng Châu huyện dân tị nạn bắt đầu sơ tán, hoặc trở lại quê hương hoặc đi đến nơi Triệu Châu huyện dễ dàng nạp nhân khẩu hơn!
Đăng Châu có Lý Khiêm tự mình tọa trấn, mặc dù là nơi gặp tai họa nghiêm trọng nhất, nhưng một vài công việc tiến triển cũng là nhanh nhất, rất nhiều dân tị nạn đã được an bài thích đáng, rất nhiều người cũng đã lần lượt trở lại quê hương không có tình trạng nào phải sống chồng chất tạm bợ ở một nơi nào.
Nhưng tình huống ở Triệu Châu có chút khác biệt, mặc dù công tác chống thiên tai được làm rất nhanh nhưng hiển nhiên là chậm hơn Đăng Châu một bước, nếu nhận vào quá nhiều dân tị nạn ở ngoài vào thì trong ngoài Thành Triệu Châu đã hội tụ hơn hai mươi vạn dân tị nạn.
Mà các dân tị nạn ở Bạch Thạch huyện đều đổ xô đến thành Triệu Châu, nếu dân tị nạn ở Triệu Châu từ nơi trung tâm lại bắt đầu phân tán trở lại quê hương thì chắc chắn sẽ phân tán ôn dịch ra ngoài, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!
"Trong ngoài thành Triệu Châu hội tụ trên dưới hơn hai trăm ngàn người!"
Lý Khiêm nhất thời lửa giận công tâm, che ngực lộ ra sắc mặt thống khổ, thân hình đều đứng không yên.
"Đại nhân!"
Hai thị vệ kế bên lập tức phân ra một trái một phải đỡ Lý Khiêm, cũng may ở đây là Tế Nhân Đường.
Dịch Thư Nguyên và Trình La nhanh chóng phản ứng tới.
"Nhanh, đỡ lên trên ghế nằm đi!"
Đỡ Lý Khiêm lên ghế nằm, Dịch Thư Nguyên giúp hắn xoa bóp cho lưu thông khí huyết, đồng thời để thị vệ phụ trợ nhấn huyệt vị theo lời hắn chỉ, rất nhanh Lý Khiêm đã tốt hơn.
"Hít, hít…"
Lý Khiêm nằm trên ghế nằm miệng không ngừng hít thở, ánh mắt của hắn nhìn về Dịch Thư Nguyên, người kia chưa cần hắn lên tiếng cũng đã hiểu.
"Đại nhân đừng vội, Dịch mỗ lập tức chạy đến Triệu Châu cũng xin an bài lại một chút bên Bạch Thạch huyện đương nhiên không thể để đó không quản, nhưng quan trọng nhất vẫn là Triệu Châu!"
Lý Khiêm miệng to không ngừng thở lấy hơi không nói ra lời, chỉ là chắp tay với Dịch Thư Nguyên đến khi thở thông mới phân phó người bên ngoài.
"Chuẩn bị ngựa cho Dịch tiên sinh, hộ tống hắn đến Triệu Châu!"
"Vâng!"
Trình la ở một bên cũng vội vàng nói.
"Dịch tiên sinh, ta đi cùng được chứ?"
"Không, Trình lão tiên sinh lưu lại thành Đăng Châu đề phòng vạn nhất, cũng phải chăm sóc tốt cho Lý đại nhân, được rồi không mói nhiều ta đi thu dọn một chút rồi đi!"
Dịch Thư Nguyên nói xong liền bắt đầu thu dọn rương gỗ, đem theo thứ cần thiết nhưng nếu để quên thì hắn cùng lắm là hóa phép ra thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận