Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 390: Biến hóa giật mình (2)

Khu vực vừa mới nổ tung yêu khí cùng máu thịt khiến cho chỗ này lộ ra một mảnh mơ hồ không rõ, vận số hỗn loạn ngăn cách khí tức, nhưng rất rõ ràng, đã không thấy con hắc lang cực lớn kia nữa.
Dịch Thư Nguyên cùng với Sư Duy vẫn luôn tập trung vào khí cơ của hắc lang, tuyệt đối không thể nào để cho Bắc Mang lão yêu chạy trốn được, hơn nữa nơi đây là ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Dịch Thư Nguyên tự nhiên càng hiểu rõ đối phương vẫn còn đứng ở chỗ cũ.
Chỗ vị trí nguyên bản của cự lang kia, dưới yêu khí cùng với huyết khí không sạch sẽ, vậy mà lại sinh ra một cỗ khí tức tương tự nhưng lại hơi không giống.
Vừa nãy bộc phát ra lượng yêu lực khoa trương, tựa như không chỉ là bức lui Dịch Thư Nguyên cùng Sư Duy, càng giống như là bức bách tống xuất hết thảy khí tức hỗn loạn bài xuất ra ngoài cơ thể!
Cự lang bạo ngược màu đen không thấy nữa, thay vào đó chính là một nam tử khoác da thú.
Khung xương nam tử rất lớn, nhưng lại lộ ra vô cùng gầy gò, tóc đen nhánh rậm rạp nửa dựng nửa rủ xuống sau lưng, tựa như là bờm sói.
Trên người nam tử cũng có vài đạo vết thương dễ làm người khác chú ý, giờ phút này đang lấy tay che lại mắt phải, trong khe hở không ngừng có máu loãng đục ngầu chảy ra, trên trán phía bên phải còn có một vết thương sâu tới xương sọ, lộ ra cả một đạo dấu vết bên trên xương cốt.
Dịch Thư Nguyên cùng Sư Duy theo bản năng giảm bớt tốc độ, mà nam tử kia cũng chậm rãi quay người nhìn qua, trong con mắt trái hoàn hảo đã không còn có huyết sắc gì nữa.
"Tiên đạo thường nói, thời khắc sinh tử cực kỳ đáng sợ, đa tạ vị Kiếm Tiên này giúp ta rồi, về phần Thái Âm tiên tử."
Bắc Mang đánh giá Sư Duy, ở dưới tình huống thương thế trên người khủng bố như thế, rõ ràng vẫn còn nhếch môi nở nụ cười, cũng lộ ra răng nanh bén nhọn trong miệng.
"Xem ra quả thật đã chết, mặc dù ngươi cũng là người của Thái Âm Cung lại cầm theo pháp bảo của nàng, nhưng lại kém xa quá nhiều."
Nói xong, nam tử nhìn qua Dịch Thư Nguyên, giờ khắc này thần sắc của gã cũng bình tĩnh lại, thậm chí yêu khí rõ ràng cũng yếu đi rất nhiều so với trước kia, nhưng lại mang cho Dịch Thư Nguyên một loại áp lực kinh khủng, tựu thật giống như người thường tiến vào trong núi bị sói để mắt tới vậy.
"Giờ phút này rốt cuộc đã thoát khốn, có thể gặp được Kiếm Tiên như các hạ đây, cũng có thể xem như là một đối thủ tốt, không biết danh hào của các hạ là gì?"
Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng hít một hơi, đồng dạng lấy ngữ khí bình tĩnh trả lời.
"Kẻ hèn này Dịch Thư Nguyên!"
Nam tử nhẹ gật đầu, há miệng xưng tên.
"Bắc Mang, nhưng mà ngươi chắc hẳn cũng đã biết tên của ta."
Nam tử buông lỏng bàn tay che mắt phải ra, vết thương trên gương mặt bên phải đã cầm máu.
Nháy mắt kế tiếp, thân hình Bắc Mang mơ hồ một cái liền tan biến khỏi chỗ cũ, mà núi đá dưới chân gã cũng lập tức bị nghiền nát.
"Dịch tiên trưởng ! ".
Trước khi tiếng thét kinh hãi của Sư Duy còn chưa có truyền ra, chỉ thấy Dịch Thư Nguyên bị một đạo hắc ảnh mang đi, xác thực mà nói không phải là mang đi, mà là một trước một sau bỏ chạy.
Bắc Mang không dùng bất luận yêu pháp gì, chỉ là vào thời khắc tới gần Dịch Thư Nguyên liền giơ móng vuốt ra, liều mạng muốn trong một trảo nhất kích tất sát Kiếm Tiên này.
Mùi tử vong lập tức ập tới, mặc dù Dịch Thư Nguyên lui nhưng không sợ, càng không thể để lộ ra cái dốt, trường kiếm trong tay cũng không đâm ra, mà lại tương tự như võ giả nhân thế, giũ ra một cái kiếm hoa.
"Phốc."
Kiếm quang cuốn lấy bàn tay phải súc thế của Bắc Mang, mang theo một đám máu bay ra.
Thời điểm móng vuốt trên tay trái của Bắc Mang hóa thành một mảnh mơ hồ, trong tay kia của Dịch Thư Nguyên cũng đã tề tụ pháp lực chân khí, vậy mà cũng đánh ra một cỗ cương khí, đồng dạng hóa thành ảo ảnh, nhưng không dám tay không va chạm, mà lại lấy vỏ kiếm để ứng đối.
Một vỏ kiếm một móng vuốt trong chốc lát giao kích giữa một tấc vuông, tựa như võ giả cực hạn ra chiêu, rồi lại còn hơn rất nhiều, trong tích tắc đã ra hơn mười kích.
Sau một khắc, Dịch Thư Nguyên thừa dịp một khắc Bắc Mang lộ ra kinh hãi, trực tiếp dung nhập vào trong gió tránh qua một bên, không ngờ lại bị Bắc Mang khám phá trực tiếp đuổi theo, trong tay càng là hiện ra một thanh đao sắc bén bổ về phía trong gió.
"Vù."
Ánh đao liền xé nát cơn gió, phương pháp hòa hợp với gió của Dịch Thư Nguyên rất ít khi bị khám phá, nhưng lúc này không thể có bất kỳ tâm lý may mắn nào, cho nên hắn đồng thời vung tay đánh ra thước gõ.
"Ầm ! ".
Thước gõ va chạm cùng với đại đao, bộc phát ra lôi quang rực rỡ.
Song phương giao thủ đều bị bức bay ngược lại, Dịch Thư Nguyên rốt cuộc cũng có thể rời khỏi phạm vi tử vong, lấy phương pháp ngự kiếm cấp tốc thoái triệt về phía sau.
"Hí... vù vù."
Toàn thân Dịch Thư Nguyên lạnh buốt, một khắc vừa xong hầu như đã lướt qua bên cạnh tử vong mấy lần.
Cho đến giờ phút này, Dịch Thư Nguyên liếc khóe mắt nhìn qua bên cạnh, lại phát hiện có từng sợi tóc dài xám trắng rơi xuống, dây cột tóc quấn ở bên trên cũng đã vỡ vụn, mang theo chút ít tóc dài bay xa theo gió.
"Dịch tiên trưởng ! ".
Cũng là cho tới giờ khắc này, tiếng kinh hô của Sư Duy mới truyền vào trong tai Dịch Thư Nguyên, có thể thấy được một màn hung hiểm vừa rồi nhanh chóng như thế nào.
Chỉ là Bắc Mang kia cũng không đuổi theo, mà đã hạ xuống trên một đỉnh núi cây cối nghiêng ngả, thở ra một hơi trọc khí thật dài, yêu khí trên người lại mãnh liệt thêm vài phần.
"Lợi hại! Vốn tưởng rằng ít nhất có thể khiến ngươi trọng thương."
Bắc Mang nhìn tới tay phải của mình, màn giao chiến chớp nhoáng vừa xong khiến cho trên cánh tay của gã có thêm rất nhiều vết kiếm, móng tay bén nhọn cũng bị cắt đứt một cái, nhưng trên mặt lại không thèm để ý.
Gã vẫn nhìn chằm chằm vào Dịch Thư Nguyên như trước, căn bản không có đặt Sư Duy đang bay tới bên cạnh Dịch Thư Nguyên vào trong lòng.
Thủ đoạn của tiên nhân này rõ ràng không quá giống với những tiên tu tầm thường.
Giờ phút này tuy rằng Dịch Thư Nguyên có chút tóc tai bù xù, nhưng hình dung cũng không tính quá chật vật, thậm chí khí tức cũng đã ổn định lại.
"Tiên trưởng, ngươi không sao chứ?"
Giờ phút này đối mặt với Bắc Mang, cho dù Sư Duy không phải người bị công kích, nhưng trong lòng của nàng đã có chút ít rối loạn, nhưng khi nhìn tới phía Dịch Thư Nguyên, nàng lại phát hiện ánh mắt của đối phương rất là bình tĩnh, không hề có chút gợn sóng.
Đây là chênh lệch trên cảnh giới tiên đạo sao?
Dịch Thư Nguyên quả thật đã bình tĩnh lại, hoặc là cũng bởi vì tính cách càng khẩn trương càng tỉnh táo ảnh hưởng.
Nếu như đã tự xưng là tiên hiệp chém giết yêu quái, nhưng vừa gặp gỡ nguy hiểm liền lùi bước, vậy thì ngay cả bản thân Dịch Thư Nguyên cũng đều tự xem thường chính mình.
"Bắc Mang, mặc dù Dịch mỗ chưa thấy qua đại yêu gì, nhưng ngươi quả thật không thẹn danh tiếng Yêu Vương!"
Bắc Mang nhìn Dịch Thư Nguyên, gã đã nhạy cảm nhận ra biến hóa nào đó, có lẽ là vận số có biến hóa, có lẽ là cái khác.
"Ta kính ngươi là một đời Yêu Vương, hôm nay cũng sẽ xuất ra bản lĩnh thật sự!"
Bắc Mang độc nhãn hơi nheo lại, mà Sư Duy bên cạnh cũng đồng dạng trong lòng giật mình.
Nhưng sau một khắc, kinh ngạc trong lòng hai người lại càng lớn hơn.
Chỉ thấy thân hình Dịch Thư Nguyên biến hóa, vai lưng hơi co lại, da thịt xám trắng biến thành như ngọc.
Quần áo hơi rộng theo gió vang, tóc dài nhỏ loạn nửa che trước mặt, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hai người, Dịch Thư Nguyên vậy mà trong khoảnh khắc liền biến hóa thành một nữ tử bộ dáng thanh lệ.
Trong quá trình biến hóa, trường kiếm nguyên bản nắm chặt bị Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng ném ra ngoài, tựa như bay đi theo gió.
Mà thời khắc biến hóa hoàn thành, thời điểm Sư Duy thậm chí Bắc Mang vẫn còn chưa có hoàn hồn.
Vỏ kiếm còn dư lại trong tay Dịch Thư Nguyên đã sớm biến thành một cây đàn tỳ bà, tựa như nữ tử này vốn chính là ôm đàn tỳ bà hiện thân ở phía chân trời!
Lông mi rủ xuống nội tâm gợn sóng, ôm cầm khẩy cung đàn âm lập tức vang lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận