Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 517: Quay về bình tĩnh (1)

Con rắn này có thể gây sóng gió không giả, nhưng nếu thật sự đặt lên mặt bàn, một số phương diện nổi trội, phương diện khác lại rõ ràng chưa đủ, nhưng ở trong nơi đây lại làm cho một đám người phải dùng hết toàn lực.
Hết thảy lắng xuống, mọi người chạy trốn lên núi cũng đều nhìn xuống.
Công Tôn Dần đứng dậy nhìn theo, sau đó lại nằm ngửa trên sườn núi thở hổn hển, trong lòng cũng đã ổn định.
Tư Tử Xương vẫn còn có chút dư lực, gã đi đến bên cạnh thi thể đại xà, nhìn thanh kiếm vẫn còn chọc ở trên thân rắn, lại nhìn tổn thương cùng máu trên thân đại xà, cũng nhìn một con chồn nhỏ nằm thở dốc ở trên đầu rắn, sau cùng mới nhìn tới Công Tôn Dần trên sườn núi.
Nhớ lại những thứ trước kia, lại xem từng màn vừa rồi, sư đệ từ lúc vừa bắt đầu quen biết dần dần trở nên cay nghiệt giống như không còn tồn tại nữa.
Tư Tử Xương bỗng nhiên nở nụ cười, trong lòng tràn đầy nhẹ nhõm và thoải mái.
"Lần này là ngươi thắng."
Nhưng mà Tư Tử Xương còn có một câu trong lòng không nói, sư đệ, lí do thoái thác mà ngươi từng dùng cũng đã tự sụp đổ rồi, cho nên ta cũng không có thua!
Nghĩ như vậy, Tư Tử Xương nhìn Dịch Thư Nguyên chậm rãi đi tới, chắp tay thi lễ một cái với hắn.
Nhìn bộ dạng của Dịch tiên sinh, dù chưa ra tay nhưng có lẽ đã sớm hiểu rõ mấu chốt sau cùng của kiếp số, đây cũng không phải là thong dong đến chậm, mà vốn ở một bên chậm đợi hết thảy thấy rõ ràng.
Tóm lại là cảnh giới khác biệt, tất cả mọi người vào trong kiếp đều chìm nổi, chỉ có Dịch tiên sinh thủy chung đứng ở bên ngoài thiên địa này.
Không chỉ Tư Tử Xương có loại cảm giác đó, trên thực tế dù là Công Tôn Dần hay Trịnh Dĩnh, ngay cả Tào Ngọc Cao cũng một mực có loại cảm giác đó.
Bởi vì dường như Dịch Thư Nguyên ở trong nơi đây cũng không bị bao nhiêu hạn chế, ngay cả đệ tử là một đứa bé con cũng đồng dạng vô câu vô thúc.
Hiểu rõ hết thảy bản chất, giống như tất cả những thứ thấy được cầm được đều là thật, thậm chí không bị thiên địa ràng buộc có thể tùy tâm vận pháp.
"Chúc mừng Tư đạo hữu."
Một tiếng chúc mừng đánh thức Tư Tử Xương đang mơ màng, còn Dịch Thư Nguyên đã đi tới trước mặt đại xà.
Nghe thấy giọng của Dịch Thư Nguyên, Hôi Miễn vốn mỏi mệt khó chịu lập tức chấn động tinh thần nhảy dựng lên, rung mạnh bộ lông bỏ đi một chút máu, sau đó nhảy nhót về phía đầu vai của Dịch Thư Nguyên.
"Tiên sinh, ngài có nhìn thấy không? Là ta là ta, lần này chính là ta xuất đại lực đúng không? Ta đấu cùng nó ở trong núi, sau đó nắm lấy cơ hội, rút củi dưới đáy nồi."
Hôi Miễn đứng trên đầu vai của Dịch Thư Nguyên hoa chân múa tay, vừa vui sướng lại hưng phấn không thôi, người sau cũng không chê máu dính trên người nó, chỉ nở nụ cười nhìn.
Nhưng mà giống như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Hôi Miễn lập tức kinh hô một tiếng, sau đó giọng nói cũng áp thấp xuống, lộ ra có chút lo lắng bất an.
"Á! Ta không có ảnh hưởng tới bọn họ phá cửa quan chứ?"
"Không có, đã vượt qua rồi."
Dịch Thư Nguyên trấn an một câu, nhìn về phía Công Tôn Dần biên giới một gốc cây trên sườn núi.
"Nhưng tại sao hết thảy đều không tan biến?"
"Có lẽ Công Tôn đạo hữu không muốn vội vàng rời đi như vậy."
!
Lũ lụt chậm chạp thối lui, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, mùa đông rét căm căm hình như đã rời đi, trời dần ấm lại.
Tất cả mọi người đều trở về Vụ Trang, cảm khái về trận tai họa, mặc dù đã sớm báo động trước, cuối cùng vẫn có tám người gặp nạn hoặc là mất tích.
Gần mười ngày sau, trong Vụ Trang đã được dọn dẹp sạch sẽ, tang lễ nên tổ chức cũng đều đã kết thúc.
Nhưng sáng sớm ngày hôm nay, bên ngoài trang lại gần như tụ tập tất cả mọi người, ngay cả mấy người sống quần cư ngoài trang cũng đến.
Đám người Dịch Thư Nguyên đơn giản thu thập bọc hành lý, trừ bọn họ ra, còn có một lão nhân hơn 80 tuổi đã ở đây cả đời cũng muốn đi cùng, chính là Công Tôn Dần.
"Các người phải chú ý an toàn đấy!"
"Các ngươi nhất định có thể tìm được đường ra ngoài!"
"Công Tôn đại bá, cám ơn ngài đã chăm sóc trước kia!"
"Nếu như thời tiết không tốt, không nên mù quáng đi đường nhé!"
"Được được, biết rồi, biết rồi!"
"Mọi người bảo trọng!"
Tất cả mọi người đều lưu luyến không rời, hai mắt của Công Tôn Dần cũng rưng rưng, phất tay cùng một chút vãn bối, lại nắm tay cùng một vài lão nhân cùng thế hệ.
Khác biệt cùng những lần trước là, lần này coi như là người trẻ tuổi trong làng cũng không có ai kích động muốn đi cùng, tất cả từng người đều nói ra những lời khác nhau.
Dịch Thư Nguyên thì bị một nhóm hài tử vây quanh.
Đám nhỏ mở miệng hô "phu tử", ngoài miệng và trong mắt đều lộ rõ vẻ không muốn.
Thạch Sinh cáo biệt với từng người bạn nhỏ của mình, đối với mỗi người đều nói từng lời khác biệt.
A Vũ đi đến trước mặt Dịch Thư Nguyên, lộ ra có chút trầm mặc, thật lâu mới ngẩng đầu nhìn lên phu tử mà mình kính trọng.
"Phu tử, có phải chúng ta không đi ra ngoài được hay không?"
Những lời này xuất hiện có chút ngoài dự liệu, nhưng cũng lại hợp tình lý, thần sắc của Dịch Thư Nguyên bình tĩnh, vuốt vuốt đầu A Vũ, không nói gì.
Mặc dù có nhiều không muốn hơn nữa nhưng cuối cùng cũng cần phải phân biệt, chưa tới nửa giờ sau, rốt cuộc một đoàn người đã xuất phát.
Rất nhiều hương nhân một mực tiễn đến bên ngoài vài dặm, còn có một chút thanh tráng lại hỗ trợ phụ giúp đẩy xe ba gác, xuất lực mãi đến chân núi mới dừng bước.
Trên xe ba gác là Tào Ngọc Cao đã hoàn toàn mất hết khí tức, trong mắt hương nhân xem ra đã là người chết, chẳng qua là "lá rụng về cội", cho nên cũng muốn đưa theo.
Đến chân núi, xe ba gác không thể đi lên nữa, "tử thi" do Tư Tử Xương buộc trên lưng, sau đó dưới ánh mắt của một vài người hỗ trợ đi lên trên núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận