Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 581: Nổi dịch quỷ (1)

Tề Trọng Bân dừng kiếm, yêu nữ nọ ngập ngừng do dự một lúc cuối cùng không quyết định lập tức chạy trốn, mà một tay đặt lên nền đất chống đỡ thân thể, đứng im bất động.
Trên không trung cánh rừng, một con chồn xám trắng cưỡi gió bay đến, khi thấy là Hôi Miễn, trên mặt Tề Trọng Bân lập tức lộ ra kinh hỉ.
"Hôi Miễn tiền bối!"
"Ừm quả nhiên là Tề tiểu tử!"
Nỗi Miên ở trên không phân tán đi làn gió đang ngự, từ hơn hai trượng trên không tự nhiên mười phần hạ xuống giữa Tề Trọng Bân và nữ tử, đáp xuống ngay mảnh đất mà nữ tử nọ lùi ra.
Tề Trọng Bân tranh thủ thời gian thu kiếm, cũng cầm chuôi kiếm xoay người về phía Hôi Miễn chắp tay hành lễ.
"Tề Trọng Bân, bái kiến Hôi Miễn tiền bối! Có phải sư phụ cũng ở gần đây hay không?"
Trong giọng nói của Tề Trọng Bân tràn ngập chờ mong, lão đã rất lâu chưa gặp lại sư phụ rồi, trong lòng thường xuyên nghĩ đến cảnh trong lúc hành tẩu thiên hạ có thể gặp gỡ sư phụ.
"Tiên sinh không ở đây, làm sao, thấy có mình ta nên không vui?"
"Vui, vui chứ."
Tuy là trả lời như thế nhưng trong ngữ khí của Tề Trọng Bân khó tránh khỏi có một tia thất vọng, sau đó lại lập tức nhìn về phía nữ tử đối diện, cho dù là đến giờ phút này lão vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.
"Hôi Miễn tiền bối, nàng ta là yêu vật hóa thân, tại sao ngài lại bảo ta tha mạng cho nàng?"
Nữ tử nọ vốn đang sững sờ nhìn con chồn nhỏ, nàng nghĩ có phải là một cao nhân nào đó tới cứu mình không, nhưng không ngờ thứ đến lại nhỏ như vậy, mà thứ này lại lợi hại đến mức khiến tên thuật sĩ mạnh mẽ nọ cũng vô cùng cung kính với nó?
Nhưng nghe thấy Tề Trọng Bân có hỏi gì đó liên quan đến "sư phụ", nàng tựa hồ cũng có thể hiểu được chút chút.
Giờ phút này nghe Tư Trọng Bân hỏi, Hôi Miễn dùng móng vuốt chóng nạnh suy người nhìn về phía nữ tử, phát hiện nữ tử này vẫn sững sờ nhìn nó, trên mặt chồn lông xù xù lộ ra một tia ý cười thú vị.
"Ta tự nhiên có lý do riêng của ta, ha ha, nha đầu ngươi hình như không quen ta?"
Con chồn rõ ràng chỉ có chút xíu nhưng khẩu khí lại không nhỏ, tựa hồ rất có địa vị, còn cưỡi gió bay đến lại không để lộ một tia yêu khí nào.
Nữ tử không dám thất lễ, chống thân thể lên, cứ như vậy mà ngồi dưới đất chắp tay hành lễ với Hôi Miễn.
"Đa tạ cứu mạng, nhưng tiểu nữ thật sự không nhận ra người!"
Hôi Miễn cười cười, duỗi ra móng vuốt chỉ vào nữ tử nói.
"Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi, lúc trước lũ lụt đột ngột bùng phát, trong lúc lũ lụt ập tới, khí số nhân giới Lĩnh Đông hỗn loạn, ngươi và hai con yêu quái khác có chút không biết phải làm thế nào, nhưng lại lựa chọn xông ra khỏi núi chống lại nạn lũ lụt, có phải không?"
Nghe thấy Hôi Miễn nhắc lại chuyện này, nữ tử vui mừng ra mặt, biết mình đã thật sự chuyển nguy thành an.
"Đúng là có chuyện như vậy!"
Hôi Miễn khẽ lắc đầu, nhảy từ dưới đất nhảy lên vai Tề Trọng Bân.
"Ai da da, không nói tới dự tính lúc đầu của các người là vì thứ gì, tóm lại là đã làm việc thiện, đáng tiếc, không biết tự lượng sức mình hiện giờ bị phản phệ rồi đúng không?"
Việc này không cần tính cũng không cần nhìn, đến tiên sinh vận dụng chí bảo cấp độ Sơn Hà Xã Tắc đồ để chống lại thiên kiếp còn bị tổn thương không hề nhẹ, hiện giờ vẫn còn chưa khỏi hẳn kìa.
Mà tiên sinh còn có công đức trong người.
Yêu nữ trước mặt có tài đức gì, làm sao có thể dưới tình huống chống thủy kiếp nghịch thiên đạo mà không tổn hại gì chứ?
Tề tiểu tử quả thật tu hành khắc khổ, cũng tiến bộ không ít, nhưng đệ tử của tiên sinh, không hóa tiên lô thì không tu thành pháp lực, cho dù Tề tiểu tử có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào trong tình hình một đấu một, thắng được yêu quái hóa hình cả.
Quả nhiên câu trả lời của nữ tử cũng chứng minh điều này.
"Tiểu nữ tử quả thật bị thương không nhẹ, vị đồng tu này hôm đó ngươi cũng có mặt ư?"
Tổn thương, nhưng nữ tử dường như cảm thấy bản thân đã nhận được một vài chỗ tốt lại không thể nói rõ được, có lẽ đó là công đức trong truyền thuyết.
Tề Trọng Bân khẽ nhíu mày, hóa ra nàng vốn có sẵn thương thế.
Mà cái mặt lông xù của Hôi Miễn lại lần nữ lộ ra nụ cười càng tươi hơn, cười đến mức lộ cả chân răng.
"Ta và tiên sinh ở trên núi thấy được các ngươi!"
Nữ tử đầu tiên là sửng sốt một chút, đến khi nàng kịp phản ứng đã là một đôi mắt không khỏi lập tức trợn to, miệng cũng có chút mở ra.
"Ngài là, là vị cùng Dịch Đạo Tử chung một chỗ khi đó."
Ngày đó, yêu nữ cùng hai vị đồng tu đúng là dự định đến để trị thủy, nhưng đến khi tới nơi thì thật sự còn muốn bị cuốn theo cả dòng lũ hơn là chống lại, quá trình chống hồng thủy quả thật tựa như chết đuối.
Nhưng điều này cũng khiến bọn họ được chứng kiến cả quá trình tiên đạo cao nhân chống hồng thủy, cũng vì vậy mà giữ được một mạng.
Đương nhiên, danh hiệu "Dịch Đạo Tử" cũng là sau này được một vị dân bản xứ chỉ cho.
Nói cách khác, thuật sĩ này là đồ đệ của Dịch Đạo Tử tiên trưởng?
Một thuật sĩ? Không đúng, thuật sĩ bình thường làm sao có thể lợi hại như vậy! Nhưng vẫn là thuật sĩ.
"Hôi Miễn tiền bối, sư phụ do lũ lụt bộc phát mới đến?"
Tề Trọng Bân nhìn về phía đầu vai, Hôi Miễn ý vị thâm trường nói một câu.
"Tề tiểu tử, chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm, lần này tiên là sinh bảo ta tới, hắn biết ngươi ở đây, còn có yêu quái này không phải là loại tà ác, tử khí trên người nàng là do tiếp xúc quá nhiều người chết, hoặc là quá nhiều người sắp chết."
Tề Trọng Bân đã hiểu tiền căn hậu quả, đút kiếm về vỏ, xoay người chắp tay với nữ tử dưới đất, nhận lỗi.
"Tề Trọng Bân đạo hạnh không tốt, đả thương lầm cô nương, mong cô nương rộng lòng tha thứ!"
Chẳng qua lời thì nói như thế, nhưng Tề Trọng Bân vẫn có ba phần cảnh giác với yêu nữ xa lạ này, dù sao tử khí quanh thân nữ tử vẫn là thật.
"Không dám, Tề tiên trường có thể bỏ qua cho ta đã tốt lắm rồi."
Chịu một chưởng đương nhiên không dễ chịu, nhưng hiện giờ nữ tử nào có lá gan trách tội Tề Trọng Bân, nhưng nàng lập tức nhớ ra gì đó, vội vàng nói.
"Ta gặp được mấy con dịch quỷ, là từ phương nam đến, bên kia nhất định đã bùng phát ôn dịch."
Phía nam của Phong Lâm huyện kỳ thật chính là Bạch Thạch huyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận