Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 584: Con chồn này tuyệt đối không phải tiểu yêu! (2)

Nghe được Hôi Miễn nói, Trần Hàn nhịn không được nói một câu.
"May mắn mà có tiền bối chỉ điểm, cũng may có uy danh của Tiên Tôn!"
Yêu thú đã hóa hình tôn kính xưng một con tiểu yêu không hóa hình là tiền bối, hiện giờ ở đây lại quái dị hợp lý.
Tuy nhiên, sau khi nghe những lời vừa ca ngợi chân thành này, Hôi Miễn không hề tỏ ra hài lòng như trong suy nghĩ của Tề Trọng Bân và Trần Hàn, mà thay vào đó trở nên nghiêm túc.
"Trần Hàn, ngươi thật sự cho rằng là như vậy?"
Nữ tử thấy Hôi Miễn hình như hiểu làm gì đó, vội vàng giải thích.
"Tiền bối, đây là tiểu nữ tử thật tâm thật ý nói ra suy nghĩ của bản thân, xin tiền bối không nên hiểu lầm."
Hôi Miễn lắc đầu, thầm nghĩ là do bản thân đi cùng tiên sinh qua một thời gian quá dài, không khỏi mang theo mấy phần cảm giác và giọng điệu của tiên sinh, thậm chí đã không cần phải tận lực bắt chước.
"Trần Hàn à Trần Hàn, kỳ thật ngươi đã nghĩ lầm, tiên sinh tất nhiên là uy danh lan xa, nhưng Thành Hoàng Triệu Châu thay đổi thái độ với ngươi cũng không phải vì tiên sinh, thứ khiến gã thay đổi thái độ cũng giống với lý do ngày đó tiên sinh cứu ngươi, nếu ngươi chỉ nghĩ gã vì tiên sinh mà thả ngươi ra, vậy ngươi cũng quá coi thường gã!"
Hôi Miễn vừa nói câu này dứt khỏi miệng, Trần Hàn ngây ngẩn cả người, bên ngoài không có phản ứng gì nhưng nội tâm của nàng lại có xung kích cực lớn.
Không chỉ là Trần Hàn, cả Tề Trọng Bân cũng vô thức dừng bước, trong lòng đồng dạng cũng chấn động, lời này quả thật không giống như Hôi Miễn tiền bối có thể nói ra, giống như là sư phụ đang đứng cạnh nói vậy!
"Trần Hàn, có đôi khi quỷ thần cũng có thể nói đạo lý, con đường tu hành của ngươi, vẫn còn dài lắm!"
Trần Hàn chỉ cảm thấy trên thân thể như có một dòng điện trào lên, giật mình một cái khiến nàng thanh tỉnh lại, sau đó vậy mà trực tiếp quỳ xuống bên cạnh Tề Trọng Bân, thật ra là quỳ trước Hôi Miễn.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm, đa tạ tiền bối chỉ điểm!"
Không phải tiểu yêu, tuyệt đối không phải! Trần Hàn trong lòng vô cùng vững tin điều này!
Có thể đi theo Dịch Đạo Từ làm sao có khả năng là hạng người tầm thường được!
Trần Hàn quỳ xuống bái lễ tuyệt không phải là làm bộ làm tịch, mà là thật tâm thật ý cảm tạ, bởi vì nàng rõ ràng bản thân đã thu được cái gì, đó là chân chính rõ ràng như thế nào là bản tâm thuần túy.
Mặc kệ sau này tu hành thế nào, bất luận về sau gặp phải gian nan hiểm trở thế nào, những lời hôm nay đều có thể trở thành tài phú to lớn trên con đường tu hành!
Ai nha, vậy mà quỳ xuống bái ta?
Hôi Miễn so với Tề Trọng Bân còn muốn kinh ngạc hơn, nhưng theo đó trong lòng cũng mừng thầm, gia hỏa này đã đi đúng hướng!
"Ừm, khụ khụ, đứng lên đi, có phần tâm ý này là được rồi, rất nhiều người đang nhìn kìa!"
Trần Hàn nhìn quanh hai bên một chút, xác thực giờ phút này Triệu Châu đã khôi phục sinh cơ, mặc dù dòng người trên đường phố không dày đặc nhưng vẫn là có không ít người, thấy nàng đột nhiên quỳ xuống mà ngừng chân quan sát, thậm chí chỉ trỏ.
Người không biết còn tưởng rằng là một lão nhân đang làm khó dễ một nữ tử.
Lúc Trần Hàn đứng dậy, Tề Trọng Bân đưa tay giúp nàng, một dù chỉ là một động tác rất nhỏ, nhưng khiến cho Hôi Miễn vô cùng hiểu rõ Tề Trọng Bân không khỏi nhìn lão một cái.
Chẳng qua Trần Hàn có lẽ là không chú ý đến, đương nhiên khẳng định cũng sẽ không có ý nghĩ bị chiếm tiện nghi.
"Đi thôi!"
Khu lều ở thành phía Đông, trời chạng vạng tối, ánh nắng chiều đã dần dần biến mất phía chân trời, theo sau đó là một mảnh trời lờ mờ.
Một đại phu trẻ tầm hơn ba mươi tuổi đứng bên quầy thuốc xem bệnh giúp người, chuẩn bị rời khỏi về nhà nghỉ ngơi.
Chỉ là lúc này có một tiểu nữ hài lại chạy tới bên cạnh gã.
"Đại phu đại phu, mẫu thân ta bệnh rất nặng, cầu xin ngài khám cho nàng, cầu xin ngài khám cho nàng đi mà!"
Đã bận rộn cả ngày, vốn định rời đi trước cơm tối, hiện giờ trời đã chập tối nhưng với lương tâm một vị thầy thuốc, đều vì những tình huống tương tự thế này mà kéo dài thời gian đến hiện tại, lại thấy thêm dáng vẻ khẩn cầu của nữ hài, đại phu cũng không quan tâm lại trễ hơn một chút.
"Đi, dẫn ta đi."
"Ừ!"
Tiểu nữ hài dẫn đại phu đi xuyên qua rất nhiều khu lều, tiếng ho khan xung quanh càng dần càng nhiều, đại phu nghe thấy cũng khẽ nhíu mày, còn có không ít mùi vị nôn khác thường.
"Khụ khụ khụ ọe."
Cách đó không xa, có người ho khan nôn mửa liên tục.
"Đại phu đến rồi, nương, ta dẫn đại phu đến xem bệnh cho người!"
Tiểu nữ hài ngồi xuống một căn lều nơi hẻo lánh, nhẹ nhàng lắc một phụ nhân gầy gò bên kia, người sau mở to mắt, thấy một người vác hòm gỗ đi tới.
"Khụ, đại phu."
"Chớ động! Trước không cần nói!"
Đại phu đặt rương gỗ xuống, từ trong rương lấy ra ngọn nến cùng đèn tránh gió, lấy đánh lửa nhóm lửa cho ngọn nến sau đó đặt đèn tránh gió vào, giao cho tiểu nữ hài.
"Cầm lấy, ở một bên giúp ta rọi sáng."
Làm xong những việc này, đầu tiên là đại phu cẩn thận xem xét tai mắt mũi miệng của phụ nhân, coi bựa lưỡi, sau đó lại dò kiểm tra mạch.
Kiểm tra hồi lâu, tiểu nữ hài giơ đèn đến tay cũng tê rồi, sắc mặt của đại phu trẻ vẫn luôn nghiêm túc nhìn về bên khác, nghe động tĩnh người bên đó.
Chờ lúc đại phu buông tay phụ nhân, lại hỏi tiểu nữ hài rất nhiều vấn đề, bệnh từ khi nào, khi nào nặng nhất, còn hỏi tình huống người xung quanh.
Sau khi hiểu được mọi thứ, đại phu lại tranh thủ thời gian đi đến rương gỗ lục lọi, tìm ra mấy quyển sách, lại đọc từng quyển từng quyển, tiểu nữ hài một bên mau chóng chạy tới hỗ trợ rọi sáng.
Trán đại phu đã ẩn ẩn chảy ra mồ hôi, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn về xung quanh.
Phát sốt, ho khan, nôn mửa, tiêu chảy, đau đớn, không có sức lực vân vân, kỳ thật đều là một chút triệu chứng phổ biến, nhưng thế tới của bệnh lại quá hung mãnh, bệnh hoạn suy yếu cũng rất nhanh, hiển nhiên trong ngoài những biểu hiện này còn có nguyên nhân khác.
Kỳ thật bệnh khó giải quyết là một chuyện, nhưng dù cho là bệnh chưa từng thấy qua hoặc có bó tay đến thế nào, thật ra đều vẫn có thể hốt thuốc theo đúng bệnh.
Vấn đề là ở người bệnh đông đảo lại rõ ràng có chứa tính truyền nhiễm, dưới tình huống dược liệu khan hiếm rất dễ gây ra dịch bệnh quy mô lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận