Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 235: Đến từ nơi nào? (1)

Ý chí tiên đạo trong lòng còn thừa mấy phần?
Còn thừa mấy phần?
Lời của Dịch Thư Nguyên vô cùng nhỏ, nhưng lại giống như thiên lôi trong đầu của Tề Trọng Bân, tuyên truyền giác ngộ!
Một chút lầu các trong thành, có thi sĩ phong nhã cùng với thị nữ xinh đẹp và đủ loại người, đều giống như ngàn vạn trăm họ trong thành, đều xuất thần nhìn lên bầu trời đầy đom đóm.
"Tối nay vốn là tầm hoan uống rượu, không ngờ lại thấy được cảnh đẹp thế này!"
Có nho sinh cầm chén rượu trong tay, vịn lan can lầu các nhìn lên bầu trời, tâm thần tựa như cũng theo một phần cảnh đẹp này ngao du tới phía chân trời.
"Cảnh này chỉ ứng với ở trên trời, nhân gian khó nhìn thấy được vài lần."
Giờ phút này, trong lầu có người phấn khích không nhịn được, xông về bên trong ôm đàn cầm ra ngoài, có người bên cạnh thấy vậy, cũng nhanh chóng vọt trở về, lúc trở lại liền thấy có người ôm đàn tranh có người cầm ống tiêu, cũng có người vịn tỳ bà.
Một đám người ngẫu hứng diễn tấu, trong lòng sinh ra khúc ý, sau khi có người dẫn đầu, linh cảm trong lòng cũng theo cảnh đẹp liên miên không dứt, hợp tấu ra một khúc nhạc mới.
Trong hậu viện Mặc phủ, khúc nhạc từ xa truyền đến, mặc dù đã hơi nhỏ, nhưng lại hết sức rõ ràng.
Nhu hòa thản nhiên, lại kỳ ảo thư thái, giống như đom đóm dày đặc như sao đang chiếu rọi giờ phút này, lại như chiếu rọi ánh mắt như si như say trong thành, cũng như chiếu rọi trong nội tâm của Tề Trọng Bân.
Khóe mắt Tề Trọng Bân chảy ra hai hàng nước mắt hơi đục ngầu, trên đời thật sự có tiên nhân, hơn nữa còn đứng ở ngay trước mắt mình!
Lúc trước khi lão pháp sư kia lâm chung, đã từng trào phúng nói qua: Trên đời nào thật sự có tiên nhân, nếu chết rồi có thể phong thần, đó chính là thần tiên, thần chính là tiên.
Tề Trọng Bân nước mắt tuôn đầy mặt, lại không cất tiếng trả lời vấn đề của tiên nhân trước mắt, hoặc là nói lão cũng không biết trả lời như thế nào.
Dịch Thư Nguyên khẽ lắc đầu thở dài, bộ dạng Tề Trọng Bân tựa hồ là không trả lời, nhưng cũng chẳng khác gì là trả lời.
"Khúc nhạc này, thật là dễ nghe!"
Dịch Thư Nguyên mở miệng tán thưởng một câu như vậy, nhưng mà cũng không chỉ là tán thưởng khúc nhạc.
Đom đóm trên bầu trời đã phát tán khắp các phương trong thành, mà khi đom đóm tản đi, mây đen trên bầu trời hình như cũng cùng nhau dần dần tản ra, lộ ra tinh không chân chính.
Rất nhiều trăm họ trong thành Minh Châu vẫn nhìn lên bầu trời không muốn về nhà như cũ, cảnh đẹp kỳ lạ như vậy, cả đời này cũng chưa từng thấy qua, ai lại cam lòng lập tức trở về nhà chứ.
Càng có hai ba hài đồng tụ tập thành nhóm, ở riêng trong khu của mình tìm kiếm nghĩ cách bắt đom đóm, số lượng bắt được còn không ít.
"Đi thôi, chúng ta quay về xem oa oa đi, nếu không đi vào, một hồi người Mặc gia hoàn hồn rồi, sẽ lao ra ngoài tìm chúng ta!"
"Đúng, đúng!"
Dịch Thư Nguyên nói một câu như vậy, Tề Trọng Bân liền dùng cánh tay lau nước mắt, liên tục hô đúng.
Hai người từ trong nội viện trở về, gia đinh tôi tớ canh giữ ở ngoài phòng liền vội vàng tránh ra, chẳng những không ngăn đường, cũng không dám tùy tiện nói câu nào.
Quả nhiên, lúc Dịch Thư Nguyên cùng Tề Trọng Bân một lần nữa vào nhà, Mặc lão gia đã đang tìm tiên nhân, sau khi phát hiện bọn họ liền trực tiếp muốn quỳ xuống tại cửa vào.
Dịch Thư Nguyên lập tức quét tay áo qua, Mặc lão gia quỳ đến một nửa liền không hạ đầu gối xuống được nữa.
"Đa tạ tiên nhân cứu giúp hài tử của ta, đa tạ tiên nhân cứu giúp! Đa tạ Tề sư phó thủ hộ, đa tạ hai vị tiên trưởng!"
Mặc lão gia chỉ có thể không ngừng chắp tay thi lễ, không ngừng gửi tới lời cảm ơn.
Hạ nhân Mặc gia cùng với bà đỡ bên cạnh cũng học theo cùng nhau bái tạ, ngay cả Mặc phu nhân, nếu không phải thật sự là quá mức suy yếu, cũng muốn gắng gượng thân thể lên bái tạ.
Lòng biết ơn này, Dịch Thư Nguyên cũng vui vẻ chấp nhận.
Ngược lại là Tề Trọng Bân vừa lau nước mắt thoáng có chút ngượng ngùng, lão muốn trốn sau lưng Dịch Thư Nguyên một chút, kết quả lại bị Dịch Thư Nguyên bắt lấy giữ bên người.
Phương thức rời đi lực chú ý của Dịch Thư Nguyên cũng là tương đối đặc biệt, hắn lấy giọng nói trong sáng ấm áp áp đảo một đám người chủ động hoặc bị động nói cảm tạ.
"Tốt rồi, lòng biết ơn chúng ta cũng đã nhận, lại khách sáo thêm liền lộ ra xa lạ, chuyện hôm nay cũng không được nhiều lời, chư vị vẫn là trước ăn một chút gì để lấp bụng đi, đã lâu như vậy không có cơm nước vào, các ngươi không thấy đói bụng sao?"
Mặc lão gia lúc nãy tâm tư rối loạn, bây giờ trong lòng đã khôi phục gương sáng, cũng bật cười.
"Đúng đúng đúng, cũng đói bụng lắm rồi, A Đức, căn dặn phòng bếp, nhanh làm chút điểm tâm tới!"
"Có ngay lão gia!"
A Đức đứng ở cửa cao giọng đáp lại một câu, nghẹn lâu như vậy, gã cũng hung hăng có được một chút cảm giác tồn tại, tiếp đó vội vàng chạy dọc theo hành lang vọt về phía phòng bếp, chuyện chứng kiến tối nay, cho dù già bảy tám mươi tuổi kể cùng con cháu đều quá đủ để làm đề tài nói chuyện.
Bên hành lang, A Đức vừa chạy tới trước, liền gặp được lão phu nhân đang vội vàng đi tới, người sau một tay cầm lấy quải trượng, một tay được người dìu đỡ, bộ dạng bước đi như bay.
"A Đức, ngươi vội vã chạy đi làm cái gì vậy, phu nhân và hài tử như thế nào rồi?"
"Tốt lắm lão phu nhân, ta đi phòng bếp kêu họ làm điểm tâm ! ".
A Đức vui sướng hô hào, Mặc lão phu nhân nghe xong cũng liên tục gật đầu, bước chân thì lại càng vội vàng thêm một chút, khiến cho nha hoàn bên cạnh kinh hãi run rẩy đỡ.
"Lão phu nhân, ngài chậm một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận