Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 578: Một đợt không yên tĩnh (2)

Sáng sớm hôm thứ ba, Lý Khiêm cùng đoàn tùy tùng nhanh chóng cưỡi chiến mã chạy ra bên ngoài Đại Thông huyện Lý Gia thôn.
Sau khi nói rõ thân phận cùng với lý do thì thôn dân ở Lý Gia thôn cũng dẫn Lý Khiêm đến phía tòa miếu thổ địa ở đầu thôn, đối với vị khâm sai của triều đình họ Lý này, dân chúng đều rất kính trọng.
Trước tòa miếu thờ thổ địa cũ, những thôn dân đã dẫn Lý Khiêm đến nơi.
"Đại nhân ngài nhìn xem, đây chính là nơi cái đầu rồng nọ rơi xuống, lúc ấy còn có sương mù phủ kín, chờ sương mù tản đi bên trong chính là một cái đầu rồng!"
"Đúng, kích cỡ thì không chênh lệch với toàn miếu thổ địa kia lắm!"
"Nhìn rất dọa người!"
Lý Khiêm và đoàn tùy tùng thị về nhìn về phía mảnh đất nọ, có một cái hố lớn với từng tầng đất bị đè lún, thảm thực vật cùng với đám cỏ dại xanh vừa mới mọc lên chưa bao lâu cũng bị đè nát không ít vào đất.
Lý Khiêm xuất thân từ công bộ, có thể nhìn ra chiếc hố này chắc chắn không phải do tay người đào ra, mà bị một vật nặng nào đó đè xuống tạo thành, chỉ là hiện giờ trong chiếc hố đó rỗng tuếch.
"Chỉ có Lý gia thôn các ngươi thấy được thứ đó?"
"Không phải, vài thôn lân cận cũng có người thấy được, chỉ là có vài người từ nơi xa đến thì đầu rồng đã bốc hơi biến mất."
"Làm sao lại biến mất?"
Lý Khiêm truy hỏi đến cùng, người của Lý Gia thôn cũng vò đầu bứt tóc suy nghĩ.
"Thứ đó giống như bị bốc hơi vậy, hóa thành một trận sương mù dần dần chậm rãi biến mất."
Một vị thị vệ vác thanh Thiên Tử Kiếm nhìn về thôn dân, nghi ngờ hỏi.
"Hay là do các ngươi gặp ảo giác?"
Nghe thấy câu này, từng người trong thôn lộ ra vẻ bất mãn.
"Nói gì vậy? Cái gì mà ảo giác, ta còn chạm vào thứ đó đây này!"
"Đúng vậy, ta cũng đã sờ vào."
"Ta cũng vậy, thứ đó chắc chắn là đầu của con nghiệt long kia!"
"Không sai, chính là đầu của nghiệt long, do Hiển Thánh Chân Quân chém đứt!"
"Nếu đại nhân không tin có thể đi hỏi thôn dân ở vài thôn bên cạnh!"
Lý Khiêm nhẹ gật đầu, kỳ thật trong lòng đã tin chín phần.
Ở lãnh thổ Đăng Châu hay nói là khu tai họa Lĩnh Đông, chỗ nào mà không có lưu truyền việc thần tiên trảm ác long chứ?"
Việc này coi như bên phía triều đình sẽ cảm thấy hoang đường thậm chí sẽ phải chút kiêng kị, nhưng Lý Khiêm nghĩ ngợi mãi vẫn quyết định viết sự thật vào văn tấu, quan viên các châu ở Lĩnh Đông và ngàn vạn bách tính thiên hạ đều có thể đứng ra làm chứng.
Đêm hôm ấy, Lý Khiêm vội vã chạy về Đăng Châu thành đốt đèn và ngồi trên bàn, không có Sở Hàng ở đây viết thay mà lần này tự mình viết tấu văn, dù sao việc lần này cũng cần phải cực kỳ thận trọng.
Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng mới cẩn thận hạ bút.
"Thần nghe thấy, khi một bậc thánh nhân định lại trật tự tất phải có yêu nghiệt ngăn cản, thiên tử ngự trị thay đổi xã tắc càn khôn, có nghiệt long làm loạn mang đến tai họa, hại vùng lãnh thổ Lĩnh Đông."
Đế vương tuy được ca tụng là thiên tử, nhưng bởi vì khoác trên mình long bào nên nhiều khi cũng có người trước chữ thiên tử thêm vào chân long, còn đầu rồng từ trên trời rơi xuống bách tính Lĩnh Đông đều biết rõ là trời xanh trảm giết ác long.
Nhưng, Hoàng Thượng sẽ nghĩ như thế nào?
Thời điểm viết tấu văn Lý Khiêm thật sự có chút thấp thỏm, mở đầu đề cập về ý chính sau đó cố gắng thêm thắt chút câu từ tung ca vòng vo một hồi rồi lại viết tiếp thì gần hết nữa trang, mới bắt đầu viết về sự tình phát sinh ở Lĩnh Đông.
Sự tình xảy ra trước và sau tiết Hàn Lộ, được tấu đến tới Thừa Thiên Phủ đã là mười ngày sau.
Lúc đạo tấu văn từ Lĩnh Đông được đưa đến tay ngự tiền, mấy vị đại thần đã thấy trước một bước sắc mặt bối rối không thôi, mà sau khi Hoàng Đế Đại Dong xem xong cũng đồng dạng lộ ra vẻ kinh hãi như bọn họ.
"Tể Tướng đại nhân định xử lý việc này thế nào?"
Lão nhân thân là Tể Tướng hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn tiến bước tiếp lời.
"Lý Khiêm cứu hộ thiên tai tận tâm tận lực, gã cũng không phải một kẻ ăn nói bừa bãi, lời văn có lẽ nói về lời đồn truyền lại của dân tị nạn Lĩnh Đông, bách tính nhiều người mê tín cho nên nhận định việc này do có yêu nghiệt quấy phá."
Thật ra lão Tể Tướng rất rõ ràng, mặc dù tai ương lần này có rất nhiều điều xấu xa, nhưng thái độ cứu hộ thiên tai cứu vớt bách tính của Hoàng Thượng lại cực kỳ kiên quyết.
Lý Khiêm là người luôn làm việc thực tế, lúc ở khu tai họa khẳng định đã gặp phải khó khăn trùng trùng điệp điệp, nhưng khẳng định không có khả năng đặt điều trong tấu văn dâng lên thánh thượng.
Nếu Dịch Thư Nguyên có ở đây nhất định sẽ hiểu được Tể Tướng, Lý Khiêm giống như một nhân tài am hiểu việc luôn vùi đầu vào gian khổ tạo công lao, nhìn qua thì càng dễ là kẻ bất mãn với triều đình hơn là những ngươi am hiểu đạo lý biết đối nhân xử nhân, nhưng thật ra lại không phải vậy.
Triều đình có bao nhiêu lớn mạnh, tình huống hiện nay thế nào, tự Lý Khiêm đều có thể tính toán rõ ràng, hiểu rõ điểm này càng có thể lý giải triều đình, lý giải thánh thượng hơn so với nhiều người, cho nên gã không thể làm ra việc này được.
Mặc dù Tể Tướng biết rõ đương kim thánh thượng là minh quân, nhưng trải qua một thời gian dài thần kinh căng thẳng, xem được những lời văn này không chừng sẽ không vui.
Hoàng Đế nghe nói như thế không khỏi bật cười, lắc lắc đầu nói.
"Ta thấy rõ được lời văn của Lý Khiêm viết xuống cực kỳ thận trọng, trẫm không có ý trách tội gã, chỉ là…"
Giọng nói đến đây dừng lại, Hoàng Đế cầm lên tấu văn nhìn tới cánh cửa sổ, bệ cửa mộc điêu trên thành giường đối diện đều là khắc hình rồng.
Chỉ là tai họa hồng thủy ở Lĩnh Đông này thật sự là do yêu long quấy phá mà thành ư?
Trong lòng Hoàng Đế tựa như gương sáng, nếu Tể Tướng có thể nhìn thấu Lý Khiêm tự nhiên cũng có thể.
Lý Khiêm người này không đến mức sẽ viết tấu văn lòng vòng bịa đặt, cho nên phần văn chương mà Lý Khiêm viết xuống cũng biểu thị đó là việc gã cho rằng là sự thật.
Vẫn là câu nói kia, đến người như Lý Khiêm mà cũng cho rằng sự việc như thế là thật, không khỏi làm cho Hoàng Đế dấy lên hoài nghi về tình huống ở Lĩnh Đông.
"Tốt, bên Lý Khiêm ngoại trừ lương thực thì cũng rất cần dược liệu, chư vị khanh gia có kế sách gì không?"
"Hoàng Thượng, thần cho rằng không thể lơ là việc phong tỏa cũng nên buông lỏng việc quản chế ở mức độ thích hợp, cổ vũ thương nhân tự hướng về Lĩnh Đông."
Hoàng Đế nhìn về phía Hộ Bộ Thượng Thư đang lên tiếng, khẽ gật đầu sau mới nói tiếp.
"Cho dù có hơi đắt một chút nhưng cũng không đến mức đến thời khắc mấu chốt không có dược liệu để dùng."
"Thôi, cứ như thế đi, chư vị ái khanh tận lực xoay sở đi!"
"Thần tuân mệnh!"
Giọng điệu của Hoàng Thượng tương đối nhẹ nhõm, chư vị thần tử tự nhiên cũng buông lỏng không ít, hành lễ xong liền nhao nhao lui khỏi.
"Lương Hỉ."
Đại thái giám Chương Lương Hỉ đi tới trước một bước đáp lời.
"Có lão nô!"
"Ngươi có ý kiến gì về chuyện bên Đăng Châu không?"
Chương Lương Hỉ chi tiết bẩm báo.
"Lão nô cũng vừa tiếp nhận hồi âm từ các thám tử, xác thực là như lời Lý đại nhân nói, bách tính các vùng Đăng Châu, Triệu Châu, Vân Châu đều đang truyền nhau chuyện thần linh trảm long."
Hoàng đế khẽ gật đầu, lại nhìn xem xét tấu văn trong tay.
"Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân."
Trong lòng Hoàng Đế đã định sẵn ngày sau sẽ hạ chỉ phong chính cho danh tự thần hào này, chỉ là cũng phải chờ cho tình hình tai ương ổn định hơn chút nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận