Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 266: Sông có biến trong mưa (2)

Hôi Miễn ở bên cạnh nhìn thấy cũng sững sờ, sau đó gấp gáp nói.
"Ai nha, cái này phải để cho con cá kia nhìn thấy mới đúng, như vậy sẽ khiến cho nàng biết rõ sự lợi hại của ngài!"
Không thể để cho con cá kia biết rõ sự lợi hại của tiên sinh, điều này thật sự khiến cho Hôi Miễn thích "Khoe khoang tiên sinh" có chút khó chịu.
Dịch Thư Nguyên cũng không trả lời, tuy rằng pháp quả này quả thật là xảo thủ tuyệt diệu, nhưng hắn cũng không thể nào vì để cho đối phương nhìn thấy mà đưa nàng từ trong cây quạt ra ngoài, đó là rảnh rỗi tự tìm việc.
Dịch Thư Nguyên lần nữa đi ra khỏi khoang thuyền, đi lên trên boong thuyền.
Lúc này đêm đã hơi khuya, trên boong thuyền rất yên tĩnh.
Dịch Thư Nguyên đi đến bờ sông, vung cây quạt về phía cái vịnh nhỏ kia, một con cá liền rơi vào trong nước, ẩn giấu ở bên cạnh bờ của vịnh nhỏ, khó phân biệt thiệt giả cùng với Lục Vũ Vi lúc trước.
"Nếu như vận khí tốt mà nói, huyễn thuật này có thể chống đỡ được tới lúc chúng ta đến được Thừa Thiên Phủ."
"Nó chỉ biết trốn như vậy sao?"
Hôi Miễn hỏi một câu như vậy, ít nhất trong mắt của nó, căn bản không phân biệt được thiệt giả của con cá này.
Dịch Thư Nguyên lại mỉm cười.
"Tất nhiên là không, trên con cá chép làm bằng tóc kia tồn tại ba phần tính kinh sợ, con cá này cũng biết chạy trốn, sẽ cẩn thận trốn tránh!"
Vì sao con cá này lại giống như vậy?
Bởi vì không chỉ là giống nhau, mà càng có tính cách giống nhau!
Cái này chính là khả năng của Dịch Thư Nguyên!
Hừng sáng ngày hôm sau, phần lớn các hành khách trên thuyền đều lười không quá muốn rời chỗ ngủ, Dương Bản Tài là bởi vì say rượu, cho nên vẫn ngủ say sưa như cũ.
Dịch Thư Nguyên tự mình đi đến boong tàu, đứng ở vị trí đầu thuyền.
Đám thuyền viên cũng đã dậy từ sáng sớm, nhưng cũng có chút rũ rượi.
Từng thuyền viên há miệng ngáp, dùng nước sông Khai Dương lạnh như băng rửa mặt để kích thích, lấy lại tinh thần.
Tương đối khác cùng với những thuyền viên khác, kể cả Mạnh lão hán ở trong đó, năm thuyền viên uống rượu hôm qua từ lúc rời giường liền cảm thấy tinh thần sáng láng, từng người chỉ cảm thấy tối hôm qua đã ngủ một giấc thật là ngon.
"Dịch tiên sinh, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng Dịch tiên sinh!"
Mạnh lão hán cùng mấy người thuyền viên nhìn thấy Dịch Thư Nguyên, đều trước sau chào hỏi.
"Rượu thuốc kia của ngài thật sự là lợi hại, bệnh thấp khớp lâu ngày của ta cứ vào dịp trời lạnh này liền rất khó chịu, nhưng sáng nay liền khỏi phải nói có bao nhiêu thoải mái!"
"Bờ vai của ta cũng không đau nhức nữa rồi!"
Dịch Thư Nguyên cười cười trả lời.
"Nghỉ ngơi tốt tự nhiên sẽ tốt."
Mấy người thuyền viên cũng không nói giỡn nữa, bởi vì chủ tàu đã xuất hiện, lập tức thét to lên.
"Kéo neo lên! ".
"Giương cao buồm lên! Sao mà người nào cũng ỉu xìu thế kia, tối hôm qua đi vụng trộm với bà nương nào hả?"
"Nếu như thật sự có thì tốt rồi…"
"Ha ha ha ha."
Đám thuyền viên cười to một trận, sau đó đều nhanh nhẹn làm việc, người kéo neo thì kéo neo, người giương buồm thì giương buồm.
Rất nhanh, thuyền lớn liền chậm rãi rời khỏi chỗ đỗ gần bờ, thuận theo sông lớn Khai Dương tiến lên.
Dịch Thư Nguyên nhìn một mảnh vịnh nhỏ kéo lưới ngày hôm qua càng lúc càng xa, trong lòng đang suy nghĩ tới chuyện khả năng sẽ xảy ra về sau.
Cũng vào lúc này, Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hôm nay cả bầu trời đều âm u, không thấy được một tia ánh mặt trời.
Sau khi xuất phát không lâu, một ít thuyền viên trên thuyền đã đội mũ rộng vành khoác thêm áo tơi, hiển nhiên là cảm thấy trời sắp mưa.
Quả nhiên, ước chừng chưa tới nửa giờ sau, nước mưa liền "Rầm rầm" rơi xuống.
Ở kho để hàng hoá phía dưới không có cách nào nhìn mưa được, cho nên Dịch Thư Nguyên liền trốn tới phía trên khoang dưới, mưa không nhỏ, bên trong kho để hàng hoá trong lúc nhất thời cũng không cách nào ra ngoài.
Dịch Thư Nguyên nhìn tới mặt sông phía trước, mưa to bao phủ trọn cả mặt sông, từng hạt mưa rơi xuống trên mặt nước tóe lên bọt nước liên miên không dứt, trên mặt sông lớn lộ ra chút mông lung.
Cũng giống cùng với lái xe trong mưa, đi thuyền trong mưa cũng cần cực kỳ cẩn thận, chỗ đầu thuyền một mực có thuyền viên khoác áo tơi quan sát cẩn thận.
Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên chuyển tầm nhìn qua một bên, có lẽ là bởi vì mưa to, vào lúc này một chút thứ gì đó trong nước dần trở nên hoạt động mạnh lên.
Bên ngoài tầm nhìn của người thường, Dịch Thư Nguyên thấy được có một bóng mờ ló đầu ra ở trong nước, động lên trên mặt sông, nhìn như chẳng có mục đích, nhưng lại thường thường đi theo một vài con thuyền một chặng đường.
Đây là quỷ nước trong sông Khai Dương, người nào thời vận kém bị rơi xuống nước, có thể bị chúng nó kéo lại.
Lúc này, khí tức của hai con quỷ nước trong sông bỗng kinh hoảng bỏ chạy tứ tán.
Dịch Thư Nguyên hơi híp mắt nhìn tới trung ương con sông cách đó không xa, một hư ảnh cách mặt nước cũng không xa bơi qua dưới chân một số thuyền nhỏ.
Dịch Thư Nguyên thu hồi tầm nhìn xuống dưới lại, để cho ánh mắt của mình không lộ ra vẻ quá cố ý.
Hiển nhiên đối phương đại khái có thể xác định Lục Vũ Vi ở trong mảnh thủy vực này, cho nên một mực qua lại nơi đây tìm kiếm.
Trong lúc đang suy nghĩ, phía sau bỗng truyền đến một tiếng "Bành", Dịch Thư Nguyên đột nhiên quay lại, phát hiện tầm hơn mười trượng phía sau có một chiếc thuyền lớn khoảng hai mươi trượng như là va phải thứ gì đó, toàn bộ thân thuyền cũng đều nghiêng một chút, phương hướng cũng lệch ra.
"Cẩn thận ! ".
"Phía trước có thuyền, phía trước có thuyền ! ".
"Sắp đụng phải rồi, sắp đụng rồi!"
"Bẻ lái, bẻ lái ! ".
Ở bên trái của đầu thuyền lớn phía trước còn có một chiếc thuyền nhỏ dài bảy tám trượng, người ở trên thuyền lớn cùng với thuyền nhỏ đều kinh hoảng hô to.
Hiển nhiên người trên hai chiếc thuyền này cũng không ngờ hai chiếc thuyền vốn nên cách nhau một khoảng an toàn lại phát sinh loại nguy hiểm này.
Người lái thuyền sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, nhưng mà quán tính của thuyền lớn không phải lập tức liền có thể triệt tiêu.
Chiều dài hai chiếc thuyền chênh lệch hầu như gấp đôi, mà khác nhau lớn nhỏ trên tổng thể mang đến càng như là xe tải với xe đua.
"A !"
"Ô oa oa oa."
Trên thuyền nhỏ bên kia còn có cả tiếng khóc lóc nỉ non của hài tử, nếu như bị loại thuyền lớn này đụng vào, chiếc thuyền nhỏ kia hầu như nhất định sẽ phá thành mảnh nhỏ.
Dịch Thư Nguyên vốn định không lộ ra chính mình, nhưng loại tình huống này hắn thật sự nhịn không được nữa rồi, hầu như lập tức nghiêng người đi đến biên giới mạn thuyền, múa quạt quét qua về phía xa xa.
Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc khi chiếc hai thuyền hầu như sẽ phải đụng vào nhau, Dịch Thư Nguyên nghĩ là làm ngay, một cỗ sóng biển sôi trào, đẩy thuyền nhỏ ra một khoảng cách.
Mặc dù người trên thuyền nhỏ điên đảo một trận, phần lớn đứng không vững ngã thất điên bát đảo, nhưng thân tàu cũng đã rời khỏi phạm vi nguy hiểm.
Thuyền lớn vọt sát qua bên cạnh thuyền nhỏ, tiếng kinh hô của đám thuyền viên đều vang qua ngay bên tai.
"Phù phù."
Dịch Thư Nguyên thở nhẹ ra một hơi, chuyển tầm nhìn tới thủy vực phía sau, đây là do thứ trong nước kia cố ý!
Đối phương tuyệt đối không biết sự tồn tại của mình, nó làm ra loại sự tình này hoặc là để dẫn Lục Vũ Vi xuất hiện, hoặc là chính là vì tìm thú vui, cũng có thể là muốn thừa dịp có người rơi xuống nước để ăn thịt người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận