Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 246: Người sư phụ như ta vẫn còn đang ở chỗ này đấy (2)

"Hừ!"
Trong tay áo Dịch Thư Nguyên trượt ra một cái thước gõ, Ngọc Kinh nơi tay, thân thước đen mơ hồ như có hoa văn lôi đình chạy ở mặt ngoài.
Mỗi một lần Dịch Thư Nguyên lịch kiếp, cũng là kiếp số vài món bảo bối của hắn, mỗi một lần hắn có chỗ đột phá, cũng liền là đột phá cùng với bảo vật.
Pháp lực trong thân hiện lên, văn tự phía trên thước gõ trong tay cũng mơ hồ hiện ra ánh sáng mịt mờ.
"Cái này chính là một loại ngự đạo bên ngoài ngũ hành."
Giống như là nói cho hai đồ đệ nghe, giọng nói của Dịch Thư Nguyên không lớn, nhưng lại rõ ràng mà hữu lực, sau đó lời nói có chút dừng lại, thước gõ trong tay theo hai chữ cuối cùng cùng nhau hạ xuống.
"Ngự Kinh!"
Giờ khắc này, thước gõ nện vào không trung bên tay, phảng phất nổ tung một tầng gợn sóng.
Sấm sét vô hình giống như là gân mạch của lá cây, trong chốc lát xoay chuyển tạo thành trung tâm gợn sóng quét về các phương, càng giống như bỏ qua hết thảy khoảng cách, đảo qua non nửa thành Minh Châu.
Đồng thời vào lúc này, cũng bộc phát ra tiếng vang chấn động khi thước gõ hạ xuống.
"Ầm ầm ! ".
Giờ khắc này, ma khí vô hình trên không trung Mặc phủ trong chốc lát tán loạn, mà vài đoàn ma niệm nguyên bản dung nhập trong vô hình lại giống như ăn no mặc đủ, phát ra tiếng rít tràn đầy sợ hãi.
"Ách ôi a ! ".
Trên Phật lý thường nói "Đánh đòn cảnh cáo", vừa có lấy tình cảm động lại có lấy lý thấu hiểu, phá chấp mê của người, nhưng cũng có một tiếng quát chấn kinh nguyên thần người khác.
Lực lượng của Ngự Kinh cũng không có nhu hòa giống như là Phật lý, đối với bực ma khí ma niệm lục bình không rễ này, liền giống như là thiên uy.
Mà hạng người tu hành trong thành Minh Châu, bất luận là quỷ thần hay là những thứ khác, đều bỗng nhiên cảm thấy cả kinh trong đêm!
Bên trong thiên viện phòng Mặc phủ, bước chân Dịch Thư Nguyên không nhúc nhích một chút, lần nữa giơ lên thước gõ trong tay, sau đó hạ xuống.
"Ầm ầm ! ".
Một ngự chấn thần ma, lại ngự động thiên địa!
"Rặc rặc ! ầm ầm."
Giờ khắc này, ngay cả trên bầu trời thành Minh Châu cũng sáng lên tia chớp, vang lên tiếng sấm.
Hai tiếng thước gõ hạ xuống lúc trước, thật ra trong tai người thường cũng không tính có nhiều vang dội, cũng chỉ có người bên trong thiên viện Mặc gia có khả năng nghe thấy, xa xa không có cảm giác kinh hãi bằng những người tu hành và quỷ thần.
Nhưng sấm vang trên bầu trời thì ai cũng nghe được, cũng làm cho rất nhiều trăm họ trong thành còn chưa ngủ kinh ngạc không thôi, thậm chí có người còn đi ra ngoài nhìn lên bầu trời.
Lúc này còn coi như đang là tiết rét đậm, xa chưa tới Kinh Trập, thật sự là bị sấm mùa đông làm cho chấn động!
Tư cách người khởi xướng, Dịch Thư Nguyên đã lại lần nữa ngồi xuống, ma khí trên không trung Mặc phủ cũng đã tiêu tán vô hình.
Có thể nói là ma khí đã bị đập tản, cũng có thể nói là bị "Dọa" tản, mấy đạo ma niệm cũng bị trừ khử trong vô tung.
Nói thật, đối phó với loại ma này thì Dịch Thư Nguyên không có kinh nghiệm, nhưng hắn biết bảo bối thước gõ của mình tuyệt đối có thần hiệu, quả nhiên không để cho hắn thất vọng.
Dưới sự bảo vệ của người sư phụ Dịch Thư Nguyên, một kiếp này của Mặc Thạch Sinh cùng Tề Trọng Bân nhìn như là hời hợt đã vượt qua rồi.
Nhưng Dịch Thư Nguyên cũng biết hắn bảo vệ được nhất thời không bảo vệ được cả đời, lại càng không cần phải nói mình cũng không có gì cần lo lắng.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên từ trước đến nay là một người trong phái sống vô tư, lập tức lại vuốt vuốt thước gõ, nhớ lại cảm giác vừa xong, ta tựa hồ còn rất lợi hại!
"Ài, có chút thất sách, không biết bộ dáng của ma trông như thế nào, chỉ nghĩ muốn giảm bớt phiền phức, sớm biết như vậy, đi ra ngoài nhìn qua một cái, thất sách thất sách!"
Lúc này Dịch Thư Nguyên lại có chút ảo não rồi, nếu như vừa xong thấy tận mắt, về sau kể chuyện gặp gỡ loại tiết mục này, cũng tiện biểu hiện càng rõ ràng hơn một chút.
Nửa đêm sắp về sáng mồng bảy, A Đức mặc rất nhiều lớp quần áo cho đỡ lạnh, đang ngồi ngủ gật cạnh chậu than bên góc tường.
A Đức cùng với hai gia đinh thay phiên nhìn chằm chằm nơi đây, mà mùng bảy và mùng sáu thì gã cố ý chính mình tới, gắng biểu hiện thật nhiều.
Tối hôm qua ngủ rất ngon, nhưng lại bị tiếng sấm dọa cho một trận, sau đó liền không ngủ được, hôm nay A Đức lại không dám ngủ, bởi vì thiếu gia bọn họ có khả năng sẽ ra ngoài, cho nên chỉ có thể tranh đấu cùng cơn buồn ngủ.
"Hắc xì."
A Đức chùi chùi mũi sau đó mới thanh tỉnh một chút, theo thói quen ngẩng đầu nhìn tới tường viện, lại phát hiện cổng vòm đã "Trở về".
Dịch Thư Nguyên đang đứng ở cửa ra vào nhìn gã.
"Dịch tiên sinh!"
A Đức thoáng cái đứng lên.
"Bọn họ ngay lập tức liền tỉnh lại, đến lúc đó sẽ vô cùng đói, không cần cố kỵ cái gì, thịt cá cứ lên một lượt là được."
"Dạ dạ dạ!"
A Đức liên tục không ngừng gật đầu đáp ứng.
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, trực tiếp đi trở về, bất quá hắn cũng không vào phòng mà bước ra một bước liền hóa thành gió mát thổi về phía miếu thổ địa trong thành, Hôi Miễn đã sớm nằm ở đầu vai.
"Phụ thân, mẫu thân, ta đói bụng ! ".
Giọng của Thạch Sinh truyền ra từ trong nội viện, A Đức vội vàng hô một tiếng vào bên trong.
"Thiếu gia, ta lập tức liền đi chuẩn bị ! ".
Thật ra hai ngày này trong phòng bếp của Mặc phủ đều thời khắc chuẩn bị, A Đức thoáng qua một cái liền đi báo tin, ngay lập tức liền chuẩn bị mang thức ăn lên, đều là thức ăn thượng phẩm hầm cách thủy lấy chất bổ dưỡng, mà những đồ ăn khác cũng đang được đưa lên nồi chiên.
Hai khắc chuông sau, Mặc Thạch Sinh cùng Tề Trọng Bân đã ngồi xuống trong nội đường Mặc phủ, đối mặt với một bàn mỹ vị đầy món ngon, hai người không có chút bộ dạng nhã nhặn nào.
Tiểu bất điểm Mặc Thạch Sinh hai tuổi chưa tới, cũng tương tự cùng với Tề Trọng Bân nhét đầy đồ ăn vào trong miệng.
Thật ra tiếp đến hai người đã có thể dần dần thổ nạp linh khí rồi, chỉ bất quá bữa tiệc này vẫn là không thiếu được.
Lúc này Mặc lão gia và Mặc phu nhân cũng không chút buồn ngủ, cười hì hì nhìn hài tử răng còn không mọc hết nhà mình đang say mê ăn uống bên đó.
"Dịch tiên sinh đâu? Tại sao không đến ăn chút?"
"Sinh nhi, sư phụ ngươi đâu?"
Mặc Thạch Sinh trong lúc cấp bách cũng rút thời gian ra trả lời vấn đề của phụ mẫu, trẻ con đơn thuần ký ức cũng tốt, trước tiên nghĩ đến đúng là việc đã từng nghe qua.
"Sư phụ đi ra ngoài rồi, đoán chừng là đi miếu thổ địa."
Tề Trọng Bân bên cạnh cũng cảm thấy đúng là như vậy.
"Ách, đêm hôm khuya khoắt đi miếu thổ địa làm gì?"
"Lúc trước nghe nói là có một người gọi là Hỏa Bộ Hoàn Dục Lang muốn gặp mặt, đã đợi hơn một năm, danh tự này thật là dài."
Giọng của Thạch Sinh vốn đã ngây thơ vả lại cũng không tính tiêu chuẩn, trong miệng lại đút đồ ăn, cho nên Mặc lão gia căn bản không có nghe rõ tên khó đọc như vậy.
"Hàng vải vòng và lang? Đại khái là người hàng rong bán vải hả?"
"Phốc khục khục khục khục."
Tề Trọng Bân một hơi phun nước canh trong miệng ra ngoài, còn bị sặc mấy cái.
"Tề sư phó, ngài biết rõ sao? Nếu như là bạn cố tri cùng với Dịch tiên sinh, liền mời đến Mặc phủ ta một chuyến, cùng hưởng dụng chung một chút đồ ăn, Dịch tiên sinh cũng đã nhiều ngày như vậy không ăn cái gì rồi!"
Tề Trọng Bân lau miệng, lúc này lão cũng đã ăn no khoảng tám phần rồi, lắc lắc đầu cười, suy nghĩ cảm thấy nói thẳng cũng không có sao, liền giảm thấp âm thanh xuống nói với Mặc lão gia:
"Mặc lão gia, không phải là người hàng rong bán vải, là Hỏa Bộ thiên thần, Hoàn Dục Lang!"
"Hỏa Bộ thiên…"
Mặc lão gia xém chút nữa liền lên tiếng kinh hô, kêu được một nửa mới bịt miệng lại, để cho Mặc phu nhân cùng gia phó đang chỉnh đốn một chút chén đĩa kinh ngạc nhìn qua phía y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận