Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 417: Tiên tu không thể nói, hòa thượng không biết (1)

Đây là mùi vị gì? Có một chút giống như mùi hương nến trong miếu, nhưng lại có chỗ bất đồng.
Không phải là vị hương khói đó chứ?
Ý niệm này vừa hiện ra trong đầu, Dịch Thư Nguyên hầu như lập tức liền có cảm ứng, phảng phất giống như có thể mơ hồ cảm giác được một cái vị trí, tựa như bên trong lờ mờ có thể thấy một đám khói mù, cũng ẩn có ánh nến.
"Ta đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại."
Nghe Dịch Thư Nguyên nói lời này, vừa mới dặn dò mấy câu, Hôi Miễn đã lập tức nhảy lên trên vai hắn, mà Dịch Thư Nguyên thì đã đứng dậy.
"Có chuyện gì vậy sư phụ?"
"Đi mới biết được!"
Dịch Thư Nguyên trả lời Thạch Sinh một câu, nhìn mấy người đồng dạng đứng dậy, vừa sải bước ra hành lang gỗ đã đạp lên gió bay lên trời, sau đó bay đi về phương xa.
"Sư phụ ngài phải trở về đó! ".
Thạch Sinh gọi với theo một câu, bầu trời đã nhìn không thấy bóng dáng của Dịch Thư Nguyên nữa rồi!
Trác Tình liền thò tay vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Sinh.
"Không thích ở chỗ của Trác di sao?"
"Ách, thích nha, rất thích."
Thạch Sinh lầm bầm một câu sau đó không nói gì nữa, ta muốn đi cưỡi cá lớn nha.
Hồ Trường Phong, bờ tây nam, một nơi xa cách thuỷ vực khoảng ba dặm, có một tòa miếu Long Vương quy mô không quá lớn.
Lúc này chính là buổi sáng, cộng thêm dạo gần đây đã đổi mới tượng thần, bách tính lần lượt tới trong miếu thắp hương bái thần hình như cũng không hề ít.
Dịch Thư Nguyên thuận theo cảm giác trong lòng, cùng với một cỗ mùi vị hương nến bay đến nơi này, nhìn tình hình phía dưới, liền hóa thành một cơn gió màu xanh lá thổi tới gần, chậm rãi hiển hóa thân hình trong gió.
Đợi Dịch Thư Nguyên đi đến ngoài miếu, nhìn qua khách hành hương xung quanh đi vào thắp hương, lại nhìn tấm biển ngoài miếu thờ một chút, trên viết rất rõ là miếu Long Vương Hồ Trường Phong.
Dịch Thư Nguyên có chút hứng thú đi vào trong miếu.
Miếu thờ cũng không lớn, là một cái viện tử, vào cửa viện là có thể thấy Chủ Điện, biên giới bên cạnh thì là một chút Thiên Điện cùng các loại gian phòng tạp vật và người ở.
Chỉ cần là miếu điện có đặt tượng thần, lúc này tất cả đều mở rộng cửa lớn.
Trong miếu cũng không có quầy hàng chào hàng hương nến gì cả, đàn hương trong tay dân chúng đều là tự mình mang đến, còn có một người coi miếu đứng đó duy trì trật tự.
Dân chúng xung quanh tựa hồ cũng vội vàng với chuyện của mình, không có người nào chú ý tới Dịch Thư Nguyên, hắn cứ như vậy từng bước một đi vào trong miếu, nhìn tới vị trí Chủ Điện, tượng thần đội theo miện quan rõ ràng chính là bộ dáng của Giang Lang.
Sau đó Dịch Thư Nguyên chuyển tầm nhìn qua một bên, đi vào một gian Thiên Điện bên trái.
Trên cơ bản phần lớn khách dâng hương đều tiến về phía Long Vương, Thiên Điện bên này cơ bản không có người nào, nhưng lúc này trong điện vẫn là đốt nến, trong lư hương cũng cắm rất nhiều đàn hương.
Không giống với mấy gian Thiên Điện khác, bên trong căn phòng này chỉ có một bức tượng thần, đại khái một người cao lớn, mặc kệ là thân hình hay là ngũ quan, đều cực kỳ tương tự cùng Dịch Thư Nguyên.
Khóe miệng Dịch Thư Nguyên hơi quất một cái, có thể làm đến loại trình độ này, 100% là do tên Giang Lang.
Ta là một tu sĩ tiên đạo, ngươi lại lập tượng thần cho ta, quả thực không hợp thói thường!
Tuy rằng phản ứng đầu tiên là vớ vẩn, nhưng mà Dịch Thư Nguyên nhìn một hồi lại lộ ra thần sắc đăm chiêu.
Ngay lúc trong lòng Dịch Thư Nguyên hơi xuất hiện một cái ý niệm, hắn bỗng nhiên quay người nhìn về phía sau lưng, một lão nhân đang đi vào trong điện, trịnh trọng thi lễ một cái về phía Dịch Thư Nguyên.
"Bái kiến Dịch Đạo Tử tiên trưởng!"
Trên người tràn đầy thủy trạch khí đã nói rõ thân phận của lão giả này rồi, Dịch Thư Nguyên chắp tay coi như là đáp lễ lại, nhếch khóe miệng cả giận nói.
"Đây là Long Vương đại nhân nhà ngươi làm? Dựng cho Dịch mỗ một bức tượng thần?"
Lão giả ngẩng đầu nhìn Dịch Thư Nguyên.
Giờ phút này khí tức của vị tiên nhân trước mặt không khác gì là phàm nhân, nếu không phải trong miếu khách hành hương pha tạp, dục niệm hỗn tạp dẫn theo trọc khí khắp nơi nhưng lại không thể nào tới gần, vả lại nhìn hình dạng người này cũng tương tự cùng tượng thần, lão giả cũng xém chút nữa không để ý đến mà bỏ qua.
Nghe Dịch Thư Nguyên nói thế, lão giả nhanh chóng tiến lên một bước giải thích.
"Tiên trưởng có chỗ không biết, đây không phải là ý của Long Vương đại nhân, chỉ vì tiên trưởng hành tung khó dò, Long Vương đại nhân muốn tìm tiên trưởng, lão hủ liền đề nghị ra cái hạ sách này, mong rằng tiên trưởng thứ tội!"
Sau đó lão giả lại bổ sung.
"Còn nữa, năm đó ngài và Long Vương đại nhân liên thủ ngăn cản hạo kiếp lũ lụt Hồ Trường Phong, việc này nên được ghi nhớ lại, không thể để cho Hồ Trường Phong, thậm chí là bách tính thiên hạ chỉ biết ân của Long Vương, mà không biết đức của tiên trưởng! Long Vương đại nhân cũng rất là chú ý tới việc này!"
Dịch Thư Nguyên cũng nở nụ cười, tuy rằng thật sự tính ra thì quen biết cũng không tính quá lâu, nhưng Giang Lang có đức hạnh gì hắn còn không biết chắc?
"Hồ Trường Phong thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp, hưng thịnh ngay trước mắt nha! Dẫn ta đi gặp y đi, nhìn xem có cái gì khó lường đắc ý mà lại dùng phương thức này để tìm ta!"
Lão nhân cũng lộ ra nụ cười, lão không lo lắng Dịch Thư Nguyên tức giận chút nào.
Thứ nhất là có Long Vương ở đây, thứ hai, loại chân tu có đạo này đều là người có thể nói lý được, việc này cũng không tạo thành quấy nhiễu gì quá lớn.
"Tiên trưởng quá khen, xin mời đi theo ta!"
Cũng không lâu lắm, Dịch Thư Nguyên theo lão nhân cùng nhau vào Hồ Trường Phong, khống chế một cỗ nước chảy đi tới một vị trí dưới nước.
Một khắc xuyên qua cấm chế thủy phủ thấy được Long cung, Dịch Thư Nguyên cũng không khỏi hai mắt hơi trợn to.
Cho dù lúc tới hắn có nghĩ thủy phủ rất không có khả năng vẫn là một đám cát đá nước bùn bình thường, nhưng Dịch Thư Nguyên không ngờ rằng nơi này rõ ràng đã xây dựng thành công được một mảnh cung điện rộng lớn như thế.
Mái cong khắp nơi rủ xuống minh châu, trên đình từng bước đều có ngọn đèn dầu, san hô trên biển thành cây trong phủ, cát chảy tinh tế tỉ mỉ hợp thành hồ linh tuyền, có cầu có hành lang có bảo tháp, có lầu có các có cung điện.
Nhất là đối diện cửa vào đại điện long cung, cánh cửa cao lớn lạnh như băng nhưng lại không phải rất nặng, ngược lại ở mái hiên cùng chỗ nhọn thể hiện ra độ cong rất phù hợp.
Bên ngoài là ngói lưu ly cùng bên trong rường cột chạm trổ thay đổi dần dung hợp, phối hợp vừa vặn nội cảnh bố trí kéo dài ra ngoại cảnh cũng là một loại quá độ tiến hành theo chất lượng, ngẫu hiện óng ánh cùng phát sáng, giống như hồng quang lưu chuyển.
Không phải cái loại cảm giác nhìn qua liền vàng son lộng lẫy, nhưng cũng là khắp nơi hiện ra thần bí cùng bất phàm, càng có loại điệu thấp lại xa hoa.
Chính là bên ngoài các cung điện cố ý lưu lại thủy thảo, cũng hiện ra bút pháp thần kỳ sinh hoa để tô đẹp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận