Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 428: Cả đám đều nói láo (2)

Dịch Thư Nguyên khẽ gật đầu, lặng lẽ thả một like vì khả năng khống chế pháp lực tinh diệu, cùng sức tưởng tượng thiên mã hành không của mình, không hổ là ta!
"Giải đi đan độc trong gan của ngươi, nếu không mù quáng tự dày vò mà nói, sống được 10 năm 8 năm hẳn không có vấn đề!"
"Sư phụ, con đã thu thập xong rồi!"
Thật ra Thạch Sinh đã sớm thu xếp xong rồi, chỉ là nhìn sư phụ đang làm phép, thuận tiện hiếu kỳ nhìn, thấy kết thúc mới lên tiếng.
"Ừ, chúng ta đi thôi!"
Dịch Thư Nguyên nói xong đi qua, cầm lên cái rương vác ở sau lưng, dẫn theo Thạch Sinh đi về phía cửa lớn dịch trạm.
Cửa vừa mở ra, gió lạnh ngoài phòng lập tức dừng lại, không hề thổi vào trong phòng.
Sư đồ hai người đi ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mặc dù nói trời đã sắp sáng rồi, nhưng ngoài cửa hiển nhiên còn một mảnh đen nhánh, Dịch Thư Nguyên nắm tay Thạch Sinh bước tới bên ngoại dịch trạm, cách đó không xa còn có thể thấy một đống lửa đốt tối hôm qua còn dư lại.
Cương thi và củi cơ bản đều đã cháy sạch không sai biệt lắm, nhưng mà còn có một chút mùi thi thể thối lưu lại.
Giờ phút này gió lạnh lần nữa thổi tới, tựa như thổi bay hết tất cả mùi thi thể thối ở bên cạnh Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh.
"Sư phụ, ngài không phải nói dẫn theo con hành tẩu như phàm nhân sao, nhưng ngài rõ ràng đã dùng tiên pháp nha!"
Dịch Thư Nguyên có chút buồn cười mà nhìn Thạch Sinh.
"Nếu là hành tẩu như phàm nhân, chỉ vì thấy ý cảnh nhân gian, thấy sự việc trong nhân gian, cảm ngộ tình trong dân gian, vậy cũng không cần phải hoàn toàn làm theo đạo lý không dùng tiên pháp, chỉ nhìn xem tình huống có thích hợp hay không mà thôi!"
"A."
Thạch Sinh lên tiếng, tựa hồ là đã minh bạch, nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi cửa viện dịch trạm, tầm mắt của bọn họ cũng bị thân ảnh ngoài viện thu hút.
Chính là thổ địa công tặng trái cây tối hôm qua, giờ phút này lão đang đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh ra, cung kính khom người thi lễ một cái.
"Đa tạ tiên trưởng, tiểu lão nhân cung kính ba vị!"
Dịch Thư Nguyên dẫn theo Thạch Sinh chắp tay đáp lễ lại, nói một tiếng "Cáo từ" sau đó cứ thế rời đi.
Thạch Sinh thì cứ đi vài bước lại quay đầu, một mực nhìn qua thổ địa công phía sau.
Lúc này Hôi Miễn mới thoải mái đứng ở trên đầu vai Dịch Thư Nguyên, hô một câu đối với thổ địa công.
"Này thổ địa, không phải ngươi rất chán ghét thuật sĩ nọ sao? Tại sao phải tạ?"
Thổ địa công không có trả lời, chỉ là cười mà không nói, trong lòng nghĩ đến bộ dạng lúc còn trẻ con của thuật sĩ, nếu người này khi đó gặp gỡ Dịch tiên trưởng, có lẽ có thể phát giác được người ở trước mặt là tiên đi?
Sau một khắc, thân hình thổ địa công hóa thành một trận sương mù, độn vào dưới mặt đất không thấy nữa.
"Xì, một đám đều nói dóc!"
Hôi Miễn nói một câu như vậy, nhảy xuống khỏi đầu vai Dịch Thư Nguyên, leo đến trên đầu Thạch Sinh, khiến cho Thạch Sinh nhanh chóng lấy tay phẩy phẩy.
"Hôi tiền bối, cái đuôi, cái đuôi chặn mắt của ta!"
Hôi Miễn "Ha ha" một tiếng, mới dịch chuyển cái đuôi khỏi, thay đổi tư thế nằm sấp xuống, đợi sau này Thạch Sinh trưởng thành, đoán chừng sẽ không dễ trêu như hiện tại nữa.
Một màn này cũng khiến Dịch Thư Nguyên không khỏi nở nụ cười.
!
Tuy rằng con đường nhỏ dưới chân khá mấp mô, nhưng mà phong cảnh cũng là không tồi.
Dịch Thư Nguyên dẫn theo Thạch Sinh đi thẳng về phía trước, đường chân trời ở phía sau đã hiện lên chút sắc trắng.
Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh dừng bước, quay người quan sát thời khắc mặt trời mọc.
"Thạch Sinh, thời khắc xem mặt trời mọc, chớ chỉ nhìn mặt trời, cần cảm giác luồng dương hỏa đầu tiên ánh mặt trời hạ xuống trong tầm mắt!"
"Vâng!"
Thời gian dần trôi qua, nắng sớm chiếu sáng đại địa, tuy là mùa đông, mọi âm thanh đều khá là yên tĩnh, nhưng thời khắc mặt trời mọc chiếu ra dương hỏa lại bởi vì vậy mà càng trở nên nổi trội hơn.
Hoặc là nói trong hoàn cảnh rét lạnh, ấm áp mà ánh mặt trời mang đến lại càng thêm nổi trội.
Vào một khắc này, trong mắt Thạch Sinh tựa như nhìn thấy trên màn trời bao phủ đầy những mảnh lụa mỏng bốc lên hỏa diễm.
Thạch Sinh cúi đầu nhìn trên người mình, dường như còn có thể thấy ngọn lửa như có như không nhảy lên, nhưng khi nhìn kỹ tới lại không thấy nữa, chỉ còn lại cảm giác ấm áp ánh nắng đầu tiên mang đến.
!
Trong dịch trạm, một đám người ngủ say lần lượt tỉnh lại, mà Tiêu Tăng Bình thân là sư phụ, sau khi hơn phân nửa đệ tử đã thức dậy mới bị động tĩnh đánh thức.
"Ôi ngủ thật là ngon!"
Tiêu Tăng Bình ngáp một cái, bên cạnh là âm thanh chào hỏi buổi sáng của chúng đệ tử, gã duỗi lưng một cái, một gật đầu một cái về phía các đệ tử, sau đó nhìn tới góc xó.
"Hả?"
Thư sinh và đứa bé nọ không còn ở đây nữa, hành lý của bọn họ cũng không trông thấy.
"Thư sinh và hài tử nọ đâu rồi? Đi từ khi nào?"
"Không biết nữa, ta thức dậy sớm nhất, nhưng mà lúc thức dậy đã không thấy bọn họ nữa, hẳn là vội vã lên đường đi?"
Nghe một người đệ tử nói như vậy, Tiêu Tăng Bình ngoài mất mác ra cũng không khỏi tự giễu trong lòng một chút.
Cho dù lại đối mặt thì như thế nào, chẳng qua là chào hỏi một tiếng mà thôi!
Nhưng mà Tiêu Tăng Bình rất nhanh cũng cảm giác được thân thể có chỗ bất đồng, gã cảm thấy hôm nay thân thể của mình đặc biệt thoải mái, hô hấp trôi chảy hơn một chút không nói, thậm chí cảm giác nhìn đồ vật xung quanh cũng rõ ràng hơn không ít.
Loại cảm giác này cũng hòa tan đi mất mác của Tiêu Tăng Bình, bước chân không khỏi nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa.
"Sư phụ, ta mang nước tới rồi, mời ngài đi qua rửa mặt! ".
Trong nội viện của dịch trạm cũng có giếng, giờ phút này có đệ tử đang ở bên đó kêu gọi thuật sĩ, mặc dù nước giếng lạnh nhưng lại không kết băng.
"Tốt!"
Tiêu Tăng Bình đáp lại một câu, bước nhanh tới, đến thùng gỗ bên cạnh giếng muốn thò tay múc nước, rồi lại thấy mảnh vải buộc trên ngón trỏ trái, dứt khoát cởi ra.
Miệng vết thương trên đầu ngón tay đã khép lại, còn đóng vảy.
Tiêu Tăng Bình chỉ hơi sững sờ, sau đó dùng tay vốc lấy nước lạnh hất vào mặt, dưới lạnh buốt kích thích, hai tay mạnh mẽ xoa qua bộ mặt.
Trên tường của dịch trạm cũ, thổ địa công lại đang xuất hiện trong sương khói, nhưng mà hiển nhiên vẫn không có ai thấy được lão.
"Chậc chậc chậc, đoán chừng sau khi phát giác được đan độc trên người đã bị diệt trừ, gã sẽ ý thức được mình đã gặp gỡ tiên nhân, không biết lúc đó sẽ khóc hay cười nữa đây."
Nhưng mà tuy rằng đan độc đã được rút ra, nhưng thiếu sót trên thân thể lại còn chưa có bù đắp, chỉ là thổ địa công cũng không có đi tới nhắc nhở.
"Ài, người còn đi đạo này càng ngày càng ít rồi."
Sau một trận sương mù, đã không thấy lão đầu trên đầu tường nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận