Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 530: Rồng yêu tranh đấu (2)

Quả nhiên, chưởng thứ nhất không có đập trúng, nhưng mu bàn tay đầy lông thứ hai hung hăng quét tới trên người thanh niên long tộc vừa mới tránh đi một kích phía trước, khiến cho thanh niên giống như va phải một bức tường thịt gân cốt kinh khủng.
Thanh niên hóa thành một đạo bạch tuyến đập vào trên thân núi gần đó, "Khục" một tiếng xém chút nữa nôn ọe ra chút gì đó, tạng phủ trong người đau đớn, trên mặt cũng hiện ra nộ khí không thể ức chế.
"Muốn chết ! ngang ! ".
Thời khắc khỉ mặt xanh phóng tới thân núi, một đầu giao long râu dài bay tán loạn lao ra, một vuốt phá vỡ cánh tay của khỉ mặt xanh trước mặt, nhưng khỉ mặt xanh vậy mà không hề quan tâm, trở tay đổi chưởng thành đao đánh vào trên thân rồng.
Hai yêu quái hiện hình chiến đấu, dấy lên một trận địa chấn trong núi, cuồng phong cũng hóa thành phong bạo.
"Ầm ầm ! ".
Ngọn núi bị hai yêu quái hạ xuống ép tới không ngừng chấn động, khỉ mặt xanh bay lên không muốn bắt được đuôi rồng, lại không nghĩ sau khi bắt được đuôi rồng, thân hình lại bị thân rồng cuốn lấy, song song rơi xuống.
"Răng rắc răng rắc."
Thế quấn của rồng kinh khủng vô cùng, trên người khỉ mặt xanh cũng phát ra một trận gân cốt nổ vang.
Đau khổ không ngừng tăng cường, khí lực đang dần suy giảm, thậm chí ý thức cũng có chút buông lỏng rồi, đây là một khắc cách tử vong gần nhất của khỉ mặt xanh từ khi sinh ra đến nay.
Nhưng giờ khắc tử vong uy hiếp tâm thần, ý chí chiến đấu của khỉ mặt xanh lại lần nữa bộc phát.
"Lão tử vẫn chưa có thua ! rống ! ".
Yêu khí phóng lên, phá nát mây đen trên bầu trời, giao long cũng cảm giác được yêu quái bị quấn chặt vùng vẫy càng dần càng kịch liệt, đây thuần túy là ý chí chiến đấu cùng yêu khí ngưng tụ lại sau đó bộc phát, liều chết đánh cược một lần.
Giao long cảm giác được thân thể bị lôi kéo đau đớn, nhưng trong mắt lại thủy chung thanh minh, thân rồng trong nháy mắt thả lỏng, khiến cho khỉ mặt xanh vận kình mạnh mẽ tránh thoát như là dùng lực đánh vào trên bịch bông.
Hồi quang phản chiếu mà thôi!
Thời khắc thân rồng buông ra, cả con rồng không có bất động, mà lượn vòng tốc độ cao trên không trung.
Khỉ mặt xanh thất thần một cái, theo thân rồng xoay sở, đuôi rồng tụ lực đã lâu trùng trùng điệp điệp đập vào trên thân thể của khỉ mặt xanh.
Sau một trận âm thanh trầm đục nặng nề, khỉ mặt xanh cực lớn kéo theo khí lưu xé rách cùng với màn mưa gào thét, bị đập bay tới một ngọn núi phía xa.
"Ô ầm ầm."
Đại địa bên trên chấn động rung trời.
Khỉ mặt xanh va chạm với ngọn núi phát ra động tĩnh "Ầm ầm", bên trong đứt gãy sụp đổ.
Bốn phía bốc lên khói bụi, nhưng rất nhanh lại bị mưa to đánh về mặt đất.
Một kích này đập vỡ hy vọng, cũng đập vỡ ý chí chiến đấu của khỉ mặt xanh, hoàn toàn không còn động tĩnh nào nữa.
Giao long râu dài quanh quẩn trên không trung Thiên Đấu Sơn, nhìn tới phía ngọn núi đứt gãy nhưng không có lựa chọn tiếp tục ra tay, giọng nói của thanh niên phát ra từ trong miệng rồng, vang vọng trong núi.
"Chỉ bằng ngươi cũng dám khiêu khích long tộc ta? Tha cho ngươi một mạng, quãng đời còn lại mang ơn thật tốt đi."
"Ngang ! ".
Một tiếng rồng ngâm tuyên thệ hoàn toàn đắc thắng, ép tới hết thảy sinh linh trong núi đều thấy lạnh run.
Giao long quét nhìn bốn phía Thiên Đấu Sơn, thấy không có bất cứ động tĩnh gì bèn hài lòng bay trở về bầu trời, tụ hợp cùng lão giao vẫn là hình người cùng một vị đồng tộc khác.
Sau đó vài tiếng rồng ngâm trôi qua, long khí bắt đầu yếu bớt, long ảnh cũng dần dần đi xa.
Sau khi long tộc rời khỏi, mưa như trút nước trong Thiên Đấu Sơn chậm rãi yếu bớt, nhưng mưa cũng không lập tức đình chỉ, mà đã trở thành một trận mưa nhỏ kéo dài.
Gần nửa ngày sau, lão đầu cầm trong tay trượng dây leo dẫn Thạch Sinh và Hôi Miễn từ bên dưới trở lại mặt đất, bàn dây leo và băng ghế tự nhiên sớm đã không thấy, hết thảy mọi thứ xung quanh cũng phần lớn hoàn toàn thay đổi.
Một chút hoa cỏ cây cối có thể lưu lại thân thể trống rỗng đã là tốt rồi, không ít đại thụ nơi khác đều giống như bị cuồng phong nhổ tận gốc.
Không chỉ là một mảnh lưng núi này, mấy đỉnh núi và sơn cốc gần đó đều có dấu vết chiến đấu kinh khủng, lão giả thấy vậy không nói nên lời, Thạch Sinh và Hôi Miễn cũng là nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây là chiến trường giữa đại yêu quái đấu pháp với nhau?
"Vị đại thúc nọ đâu?"
Thạch Sinh lo lắng hỏi một câu, thần sắc của Hôi Miễn cũng có chút bất an.
"Không phải đã…"
"Sẽ không đâu sẽ không đâu!"
Lão đầu nhanh chóng cắt đứt suy đoán của Hôi Miễn, sau đó nhìn quanh.
Giờ phút này trong núi là một mảnh im lặng, những động vật trốn tránh vẫn không dám ló đầu ra như cũ, khắp nơi tràn ngập yêu khí còn sót lại, khí tức vô cùng hỗn loạn.
Mãi nửa ngày trời sau, Thạch Sinh bay lên trời tìm kiếm dấu vết chiến đấu trong núi, nhìn tới phía một tòa núi sụp đổ, sau đó cùng lão đầu hạ xuống chỗ gần ngọn núi.
"Quân hầu. Quân hầu."
Lão đầu không ngừng hô hoán, nhưng không nhận được đáp lại, Thạch Sinh cùng lão bước nhanh tiếp cận chỗ thân núi sụp đổ.
Thân núi còn sót lại có một cái hố nhỏ cực lớn, mà trong hố lõm đó có một nam tử toàn thân vết máu dựa vào thân núi ngồi ở đó.
"Quân hầu? Quân hầu!"
Nghe tiếng gọi cùng tiếng bước chân không ngừng tiếp cận, nam tử có chút thất thần nhìn về phía âm thanh, là lão đầu cầm trong tay trượng dây leo cùng với kia tiểu tiên đồng và con chồn yêu nọ.
Nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua, nam tử lại cúi đầu, nhìn miệng vết thương trên tay cùng cánh tay.
Nước mưa không ngừng hạ xuống bên người, cũng rửa trôi một chút tia máu khó có thể ngừng xuống dưới thân.
"Ta thua rồi, ta thua rồi, thua thật thảm, hóa ra rồng thật sự lợi hại như vậy!"
So với lúc trước thô cuồng thậm chí có chút ít nóng nảy và hào phóng, giờ phút này hán tử ngồi ở đó tràn đầy chán nản.
Không phải y không thể tiếp nhận thất bại, y cũng từng nghĩ mình đương nhiên không thể nào là vô địch, trong sách của phàm nhân có câu nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, trong tu hành đương nhiên sẽ càng thêm rõ ràng.
Chỉ là vì sao hoàn toàn thất bại như vậy, thất bại thảm đến thế, từ đầu tới đuôi đều bị người ta trêu đùa, thậm chí mạng cũng đều do đối với phương bố thí mới có khả năng bảo trụ.
"Quân hầu."
Lão đầu nhìn ra trạng thái của hán tử lúc này, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài hô một tiếng.
Hôi Miễn nằm ở trên đỉnh đầu Thạch Sinh trầm mặc không nói.
Thạch Sinh đứng ở một bên há to miệng, nhưng lại không biết an ủi như thế nào, nhưng nhìn thấy bộ dáng của hán tử, trong lòng của nó cảm thấy vô cùng khó chịu !
Bạn cần đăng nhập để bình luận