Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 311: Nữ kiếm tiên (1)

"Hơ, hơ, hơ."
Trác Tình sợ hãi hít ra thở vào để cho Dịch Thư Nguyên nhanh chóng hoàn hồn lại, lúc này hắn quả thật cũng không có rảnh để lĩnh hội sự tình trên tu hành, mà lập tức an ủi.
"Trác Tình cô nương đừng sợ, đây là pháp thuật biến hóa ảo diệu của tiên đạo, tối nay liền mượn thân phận của cô nương dùng một lát."
Địa Sát Biến có thể thành tự nhiên rất tốt, biến hóa bản chất so với hư giả càng thêm không chút sơ hở nào, nếu mà như thế này vậy liền có thể tới càng gần hơn rồi!
Giờ phút này giọng nói của Dịch Thư Nguyên cũng tự nhiên mà thành giọng nữ, chỉ là hắn dẫu sao không thể nào hoàn toàn biến thành Trác Tình.
Cho dù thoạt nhìn giống như đúc, thậm chí là lấy thông linh làm điều kiện cơ sở tiên quyết để biến hóa, nhưng bản tâm của Dịch Thư Nguyên ở đây, tự nhiên cũng sẽ có ảnh hưởng.
Nói thí dụ như trên tuyến âm thanh sẽ không có ôn nhu như là Trác Tình nói chuyện, mặc dù âm thanh uyển chuyển nhưng còn nhiều ba phần lực độ.
Mang chút độ ấm tựu thật giống như giọng của Trác Tình cũng nhiều thêm vài phần khí khái hào hùng, nhưng nếu không mang theo độ ấm thì lại thành lành lạnh.
Nhưng mà dù vậy, vẫn đủ để cho Trác Tình căn bản không cách nào dùng ngôn từ để biểu đạt chấn động trong lòng.
"Tiên đạo? Long đại hiệp, ngài là thần tiên? Đây là pháp thuật của ngài?"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, Trác Tình cũng không quá mức hoảng hốt lo sợ, hoặc là thét chói tai chạy ra ngoài, cũng coi như là vô cùng tín nhiệm đối với Long Phi Dương.
"Xem là như thế đi, có phải khiến ngươi rất giật mình hay không?"
Đâu chỉ khiến người ta giật mình chứ, giờ phút này Trác Tình nhìn tới gương mặt đối diện, thân thể nguyên bản lui về phía sau mấy bước lại theo bản năng đi sát vào vài phần, cẩn thận quan sát lại phát hiện vẫn là có chút khác biệt nhỏ cùng mình.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng làn da liền quá tốt rồi, không cần son phấn che lấp cũng đẹp như vậy!
Tư cách một người bình thường, Trác Tình không biết ý nghĩa biến ảo cùng biến hóa, nàng bỗng nhiên có chút sợ hãi mà hỏi.
"Long đại hiệp, vậy ngươi đến tột cùng là nam hay là nữ?"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, tuy rằng hiện giờ hắn quả thật biến thành bộ dạng nữ, cũng sáp nhập vào cảm xúc tinh tế của phụ nữ, nhưng đây đều là hiển hóa căn cứ dựa vào bản tâm bên ngoài, hắn đương nhiên vẫn là Dịch Thư Nguyên.
"Ta dĩ nhiên là nam, cho nên vì để cho càng giống ngươi, ta còn cần ngươi giúp một chút."
Bây giờ tâm tình Trác Tình rất loạn, nhưng vẫn theo bản năng hỏi.
"Giúp đỡ như thế nào?"
Dịch Thư Nguyên cúi đầu nhìn xem trên người mình, ngoại trừ vật trước ngực nhô lên thoáng có chút che chắn tầm nhìn ra, quần áo các nơi còn lại ít nhiều hơi lớn, hơn nữa cũng không thích hợp.
Nhưng mà cũng khác một chút cùng với điện ảnh và truyền hình xem với bạn học kiếp trước, biến hóa của Dịch Thư Nguyên vốn là cần tâm niệm rõ ràng, hòa hợp tình với đạo, cho nên mặc dù hóa thành thân thể nữ tử, nhưng ngoại trừ bản tâm cảm thấy rất thú vị ra, không hề có ý nghĩ khác thường nào.
Đối với thân thể cũng giống như là đã quen thuộc từ nhỏ rồi vậy, tự nhiên càng không có tâm tính hiếu kỳ sờ ngực sờ dưới bụng gì đó.
Dịch Thư Nguyên lại nhìn về phía Trác Tình.
"Tìm một bộ quần áo của ngươi cho ta mượn, sau đó gẩy khúc tỳ bà mà ngươi am hiểu nhất cho ta nghe!"
Trong lúc nói, Dịch Thư Nguyên đã biến trở về bộ dạng Long Phi Dương, đây là cân nhắc tới cảm thụ của Trác Tình, mà sau khi hắn làm như vậy, quả thật cũng làm cho đối phương tựa hồ thở ra một hơi.
Trác Tình lại trở về phòng mình một chuyến, lúc lần nữa đến trong phòng nhà trên mặt nước vẫn có một loại cảm giác không chân thật như đang nằm mơ như cũ.
Sau đó bên trong nhà trên mặt nước liền vang lên một khúc tỳ bà, mới đầu có chút nhốn nháo, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh trạng thái, một khúc tiếp tục một khúc, một khúc lại hay hơn một khúc.
Ước chừng sau hai ba mươi khúc, khúc tỳ bà gián đoạn một lát sau đó lại một lần nữa vang lên.
Bên trong nhà trên mặt nước, trên giường êm bên cạnh cửa sổ lúc trước, Trác Tình lại một lần che miệng không thể tin nhìn Long Phi Dương trước mắt.
Lúc này bộ dáng của Dịch Thư Nguyên vẫn là giang hồ khách, nhưng đã phục chế lại khúc tỳ bà của Trác Tình, tuy rằng khảy đàn không lưu loát cho lắm, nhưng làn điệu cơ bản đại khái là đúng.
Xong một khúc, Trác Tình liền nhịn không được lên tiếng tán dương.
"Long đại hiệp, ngài thật là lợi hại! Lần đầu tiên gảy tỳ bà chẳng những chuẩn âm, hơn nữa còn hầu như thành khúc rồi!"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, sau đó biến thành bộ dạng Trác Tình, giờ phút này khúc tỳ bà có chút sứt sẹo vừa nãy, lần nữa được tấu ra từ trong tay hắn, giống như đích thân Trác Tình khảy đàn tái hiện ở trước mắt.
Lại xong một khúc, thần sắc Trác Tình đã không phải là vui mừng, mà có chút hoảng sợ.
Dịch Thư Nguyên lấy âm thanh cực kỳ tương tự cùng với nàng nói.
"Vẫn là ngươi lợi hại hơn, cảm giác khúc đàn lúc ngươi gảy, một khúc cứ liền tự nhiên mà thành, không cần lo lắng cũng không cần sợ hãi, trước kia đều là ngươi gẩy cho người khác nghe, hôm nay liền thoải mái lắng nghe một khúc đi."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên nhắm mắt lại, dựa theo ký ức cùng với cảm thụ lần nữa khảy lên khúc đàn tiếp theo.
Trác Tình bên cạnh cũng dần dần không còn kinh sợ nữa, đến thời khắc này, tâm tình của nàng cũng đã dần dần bình phục.
Nàng ngồi bên giường êm, không biết từ lúc nào bắt đầu lấy tay chống cằm, lẳng lặng nhìn tới nữ tử bộ dạng y hệt mình ở trước mặt.
Nhưng Trác Tình biết rõ, mặc dù bộ dạng người đối diện rất giống chính mình, nhưng lại không phải là mình ở trong gương.
Người đang khảy đàn tỳ bà, nàng tự tin, xuất trần, xinh đẹp, lúc khảy đàn thi thỉnh thoảng mở mắt, ánh mắt cũng là bình tĩnh không có gợn sóng.
Nàng có một loại sức mạnh yên ổn tâm thần, tựa như chính là bản thân Trác Tình ở trong tưởng tượng của nàng, mang theo một phần khí chất này, ở trong mắt nàng đơn giản là không thể khinh nhờn.
Nếu như mình chính là như vậy thì tốt rồi.
Âm nhạc có sức mạnh xoa dịu nhân tâm, Dịch Thư Nguyên cũng dần dần dung nhập vào trong khúc tỳ bà, không chỉ là cảm giác trạng thái lúc Trác Tình tấu khúc, càng có vài phần tâm niệm của chính mình ở bên trong, thế cho nên làn điệu cũng hơi có biến hóa, nhưng cũng đồng dạng êm tai.
Đợi toàn bộ khúc đàn tất cả đều tái hiện trong tay Dịch Thư Nguyên, Trác Tình ngồi ở bên đó đã không biết nói gì cho phải.
Mà người ở bên ngoài gian phòng hoặc là chỗ khác nghe tới, tựu thật giống như trong phòng có cô nương một mực đổi khúc đàn khác mà thôi.
"Long đại hiệp, tiên nhân đều giống như ngài sao?"
Trác Tình nâng má không khỏi hỏi một câu như vậy.
Dịch Thư Nguyên để đàn tỳ bà xuống một bên, khẽ lắc đầu.
"Có lẽ thiên hạ chỉ có một mình ta đi."
Trác Tình đã biết rõ tối nay Long đại hiệp khẳng định sẽ thay thế mình ở lại chỗ này để đối phó yêu quái, nàng nhìn quần áo đặt chỉnh tề trên bàn, lại nhìn tới người trước mắt.
"Ngài có cần Trác Tình dạy mặc thứ này như thế nào không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận