Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 233: Kim thu quế hương (1)

Đom đóm còn đang không ngừng tăng nhiều hơn nữa, từ một ít như luồng nước chảy vũ động, hình thành một mảnh mây, đến dần dần có thêm càng nhiều đom đóm như trăm dòng sông nhỏ, từng chút chảy vào bầu trời trên Mặc phủ.
Thành Minh Châu, bên trong một hộ nhà người bình thường, có hai con đom đóm bay đến trong phòng, bay múa xung quanh ngọn đèn.
"Mẫu thân, có đom đóm!"
Hài tử trong nhà vui mừng kêu lên một tiếng, liền muốn đi bắt, nhưng bắt như thế nào cũng không bắt được, càng là đuổi theo đom đóm chạy ra ngoài phòng.
Mà khi ra tới ngoài phòng, hài tử lại nhìn thấy thêm càng nhiều đom đóm hơn nữa, chúng nó rất nhiều, đều là từ trong những nhà xung quanh bay ra ngoài.
"Mẫu thân, phụ thân ! mau ra đây nhìn nè, có thật nhiều đom đóm ! ".
Hài tử hưng phấn mà kêu to lên, khiến cho người lớn trong nhà đều đi ra ngoài nhìn xem.
Tình huống này phát sinh ở trong rất nhiều hộ gia đình quanh đó, trong tầm mắt của rất nhiều người, từng con đom đóm theo nhau bay về phía xa.
Những con đom đóm này đầu tiên là bay vào thiên gia vạn hộ trong thành Minh Châu, sau đó lại nhao nhao bay về cùng một chỗ trong thành, hội tụ đến gần Mặc phủ, hình thành một biển đom đóm hùng tráng.
Biển đom đón này đủ cao, thế cho nên rất nhiều người trong thành đều có thể nhìn thấy được, đám đom đóm bay múa trong sân của Mặc gia bất quá chỉ là một bộ phận rất ít mà thôi.
Một trận gió mát quét qua đom đóm, bầu trời như một mảnh nước chảy óng ánh, ánh huỳnh quang chiếu sáng Mặc phủ cùng với khu vực lớn xung quanh, cũng che đậy mây đen trên bầu trời.
Giờ phút này không phải là mây đen che trời, mà giống như là tinh hà rực rỡ.
Nếu như chỉ là đom đóm bình thường, điều này nhiều nhất cũng chỉ là hùng tráng, nhưng rất hiển nhiên là chúng nó không hề bình thường.
Trong thành Minh Châu, gần miếu Thành Hoàng có hư ảnh quỷ thần hiện ra, tượng thần trong miếu thổ địa tựa hồ cũng đang híp mắt lại.
Ngay cả trong miếu Thuận Thiên nương nương kia, hình như cũng có ánh sáng hiện ra, khiến cho Dụ bà đang nghỉ ngơi trong phòng cũng bị làm cho bừng tỉnh.
Người thường thì thấy kỳ quan đom đóm xinh đẹp bay đầy trời, mà quỷ thần thì lại nhìn thấy tựa như có nhà nhà đốt đèn thắp sáng ở trên bầu trời, mở ra một mảnh ánh lửa ví bên dưới.
Đây là Dịch Thư Nguyên mượn pháp vạn gia, lấy đèn đóm của vạn gia chống đỡ một cái ô mây khói hồng trần.
Trên đỉnh miếu Thành Hoàng của thành Minh Châu, Đại Thành Hoàng dùng kim thân pháp tướng hiện ra, từ xa nhìn về phía Mặc phủ, cho đến khi đom đóm bay đầy trời, gã mới có thể xác định đã xảy ra chuyện gì.
"Thành Hoàng đại nhân, đây là…"
Bên cạnh có quỷ thần đặt câu hỏi, trong giọng nói khó tránh khỏi hiện ra kinh hãi.
"Có tiên nhân làm phép che đậy thiên cơ, bảo sao hôm nay ta thấy sấm sét có chút kỳ lạ!"
Chỗ miếu thổ địa, thổ địa công bám vào trên tượng nặn bằng đất sét, mặc dù cũng không ra khỏi miếu nhưng lại tựa như có thể cảm giác được cái gì.
Một nữ tử chân trần, mỗi một tấc da thịt trên người cùng với quần áo đều giống như hiện ra thần quang rạng rỡ, đạp trên gạch xanh ẩm ướt dưới mặt đất, xuất hiện ở bên cạnh miếu thổ địa, mà người thường ở gần đó nhìn tới lại không thấy.
Tượng thổ thần phát ra giọng nói già nua.
"Thuận Thiên nương nương, không ngờ pháp thân của ngài lại ở trong miếu thành Minh Châu?"
Nữ tử nhìn đom đóm phương xa nói.
"Ta chỉ là đi dạo qua, lại thấy cảnh đẹp như thế, liền tới đây hỏi thổ địa công một câu."
Trên tượng thần thổ địa công không ngừng có bụi bặm hạ xuống.
Thật ra đa số những tượng thần trong miếu khác bình thường đều nặn bằng đất sét, chẳng qua chỉ là công cụ thu nạp hương khói, nhưng mà một bức tượng này hình như có chút khác biệt.
Giọng nói của thổ địa công cũng lần nữa vang lên.
"Ta cũng không biết, lấy đom đóm mượn lửa dân gian, dẫn dắt vạn chúng nhìn chăm chú, hội tụ ý của vạn dân lại thành đám mây khói lửa, đã bao nhiêu năm không thấy được bực tiên pháp cao minh như thế này rồi."
Nữ tử trong thần quang nhìn qua phía kia.
"Bên đó, có người sinh hài tử!"
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên cũng không quản việc này có khiến cho quỷ thần chú ý hay không, tiên đạo pháp lực của hắn vốn là chính khí vận thanh, thủ đoạn cũng là quang minh chính đại, tuyệt đối không có khả năng bị quỷ thần hiểu lầm là tà túy.
Dầu gì hiển lộ ra tiên linh khí, ngày xưa không oán gần đây không thù, cho dù quỷ thần thành Minh Châu không bán mặt mũi, cũng sẽ không trở thành kết cừu kết oán nha.
Quan sát nhất định là sẽ có quan sát, Dịch Thư Nguyên cũng để cho bọn họ quan sát thoải mái.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên đã đến không trung bên trên Mặc phủ, hắn không biết loại phương pháp ngự hỏa này của mình có phải là độc nhất ở trong tu tiên giới hay không, nhưng tuyệt đối không phải thông thường.
Điều khiển đom đóm tụ họp đèn của vạn gia lại dẫn dắt vạn chúng chú ý.
Có thể nói đom đóm bay ra từ vạn gia, sẽ không chỉ dẫn dắt ra vận của vạn gia đốt đèn, càng là dẫn ra ánh mắt của thiên gia vạn hộ, không chỉ mượn lửa mà càng là có ý kèm theo.
Vạn nhà đốt đèn mà không có ý dân sẽ bị thiên lôi nhất kích, mà không có đom đóm thu hút ánh mắt mọi người, lại không có cách nào mượn danh nghĩa của phần ý cảnh này.
Như vậy mây do đom đóm hội tụ thành, chẳng khác gì là hơn phân nửa mây khói lửa của thành Minh Châu.
Cái này chính là "mượn pháp" của Dịch Thư Nguyên, mượn chính là khói lửa vạn dân!
"Oa oa vốn ít nhất còn cần hơn một tháng mới có thể sinh ra!"
Dịch Thư Nguyên không dám nói rằng mình liệu định thiên cơ, nhưng duyên pháp của hắn với oa oa rất sâu, một chút thời gian này sẽ không bấm sai.
"Tiên sinh, ý của ngài là, có người quấy rối?"
Hôm nay Mặc phu nhân đột nhiên muốn sinh, dĩ nhiên không phải bình thường, đây là thiên số kiếp nạn, cũng là cửa ải cuối cùng trước khi oa oa đến thế gian.
Dịch Thư Nguyên nhìn bầu trời một chút nói.
"Là thiên kiếp, cũng là nhân kiếp!"
Trong lúc nói, Dịch Thư Nguyên đã thừa lúc gió mát đi về sân sau Mặc phủ.
Đom đóm bay cao như vậy, cho dù có gió mát tương trợ, cũng không miễn cưỡng được bao lâu, tầm mắt chú ý của vạn chúng cũng không thể nào một mực duy trì liên tục, một phần mây khói này sẽ tiêu tán rất nhanh.
Nhưng mà một hồi như vậy cũng đã đủ rồi!
Gia đinh Mặc phủ canh giữ ở bên ngoài phòng sinh nguyên bản rất lo lắng việc xảy ra bên trong, giờ phút này tuy cũng tò mò nhìn đom đóm đột nhiên bay đến trong nội viện, nhưng bọn họ còn không biết trên đỉnh đầu càng là đom đóm như biển.
Một cơn gió màu xanh lá quất vào mặt, đom đóm trong nội viện nhao nhao bay ra.
Dịch Thư Nguyên thừa lúc hiện ra thân hình từ trong gió, trong tay mang theo một cái hồ lô dễ làm người khác chú ý.
Đợi Dịch Thư Nguyên rơi xuống đất, rất nhiều đom đóm bay ra lại bay trở về, chuyển vòng quanh người hắn.
"Dịch tiên sinh?"
"Cái này, không phải ta hoa mắt rồi đấy chứ…"
"Đây là khinh công sao?"
Gia đinh Mặc phủ mở to hai mắt nhìn, bởi vì Dịch tiên sinh này rõ ràng là từ trên trời rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận