Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 450: Gặp lại người quen biết cũ (2)

Trước khi tiến vào thiện phòng, võ quan cùng quan sai huyện Tam Tương nơi đây cũng đã cẩn thận thuyết minh rõ ràng tất cả cùng với một nhóm người lão đô đốc.
So sánh nội dung thư tín ngắn gọn, có thêm nơi đây bổ sung, cùng với võ quan xung quanh biểu đạt, cũng làm cho suy nghĩ trong đầu của đám người lão đô đốc có chỗ thay đổi.
"Ngươi và Dịch Thư Nguyên trước đây không quen biết?"
Xem ra đã tra được Dịch tiên sinh rồi, hy vọng không khiến tiên sinh mang bị liên lụy, hòa thượng nghĩ đến đây, cũng mở miệng thành thật trả lời.
"Trước đây không quen biết, tiên sinh từ bi chỉ giáo chân kinh cho Đinh Phi Hùng, lại ban thưởng pháp danh Vô Pháp, bần tăng vô cùng cảm kích, cho dù muốn bắt bần tăng lĩnh công, vẫn là mong chư vị tướng quân không nên khó xử Dịch tiên sinh, ngã phật từ bi!"
"Vậy lão hòa thượng nghe kinh cùng ngươi đâu? Ngươi không nên nói dối, chúng ta có thể tra được Dịch Thư Nguyên, tự nhiên cũng có thể tra được lão ta!"
Tăng dạo chơi lắc đầu.
"Người xuất gia không nói dối, bần tăng chỉ biết vị cao tăng nọ pháp danh Chiếu Lê, nhưng người lại không thuộc phàm tục, qua lại tùy tâm!"
Một tên võ tướng bên cạnh Lão đô đốc châm chọc nói.
"Hừ, không thuộc phàm tục còn muốn nghe nho sinh nọ giảng kinh, theo như ngươi nói vậy, nho sinh họ Dịch chẳng phải càng thêm khó lường? Chu giáo úy, hiện giờ nho sinh nọ ở nơi nào?"
"Hồi bẩm tướng quân, đang tạm giam ở bên trong khách xá!"
Tướng quân này gật đầu nhìn hòa thượng.
"Ngươi xem, nho sinh còn bị tạm giam bên trong khách xá đấy!"
Sắc mặt của tăng dạo chơi điềm tĩnh không nhìn ra hỉ nộ.
"Tiên sinh đại tài đại đức có thể hơn Thần Phật, Đại Dong có nhân vật như vậy chính là may mắn của thiên hạ, mong rằng chư vị thi chủ không nên tiếp tục quấy nhiễu tiên sinh, quả thật có lỗi, có lỗi!"
Nói xong câu đó, tăng dạo chơi lần nữa bắt đầu thấp giọng tụng kinh.
Tướng quân nọ đang muốn tức giận, lại bị lão đô đốc giơ tay lên ngăn cản, sau đó dẫn mọi người rời khỏi thiện phòng.
Sau khi tận mắt nhìn thấy hòa thượng, lão đô đốc đã thay đổi chủ ý.
"Trước đi xem vị nho sinh nọ!"
"Ta lập tức đưa người đến!"
Võ quan vừa nói như vậy, lão đô đốc lại lắc đầu nói.
"Không, chúng ta đi qua, nếu như người này đúng như cảm giác các ngươi tra xét lúc trước, lại giống với lời của tên hòa thượng kia, vậy thật sự là một vị đại tài, kêu đi hét tới quả thật quá thô lỗ!"
Lão đô đốc nói xong kêu người dẫn đường, cùng với mọi người đi tới phía tăng xá.
Dịch Thư Nguyên cũng coi như đã được ưu đãi riêng, một mình ở trong một gian khách xá nguyên bản có thể ở nhiều người, hành lý và vật phẩm tùy thân cũng đều hoàn hảo vô khuyết được đưa trở về.
Nhưng mà giờ phút này trong phòng cũng không phải là chỉ có Dịch Thư Nguyên cùng Thạch Sinh, vậy mà Chiếu Lê hòa thượng cũng ở chỗ này.
"Tiên sinh, cớ gì ngài phải ở đây chịu tội, bị đám thất phu thô tục như thế mạo phạm, chính là Phật Đà cũng phải sinh nộ khí!"
"Vậy thì nộ khí của Phật Đà thật là không đáng tiền."
Dịch Thư Nguyên vui đùa một câu, mở nắp hồ lô đặt bên môi rốc một cái, một cỗ mùi rượu kỳ dị lập tức thoáng tràn ra.
Lúc võ quan nọ đổ hồ lô ra chính là nước, nhưng trong tay Dịch Thư Nguyên lại là rượu, mà mùi linh hương kỳ dị này thậm chí khiến cho Chiếu Lê hòa thượng thân là tăng nhân cũng không khỏi tiết ra nước bọt, lại nhanh chóng niệm "Có lỗi" trong lòng.
Thủ vệ bên ngoài chính là hai sĩ tốt, một người tinh thần vô cùng phấn chấn, một người lại ôm thương có chút gật gù, nửa mê nửa tỉnh tựa như nghe thấy bên trong có người nói chuyện.
Nhưng mà rất nhanh, một trận tiếng bước chân truyền đến, sĩ tốt bên cạnh nhanh chóng đẩy đồng bọn, người sau lập tức tỉnh táo, thân thể đứng nghiêm.
Tới chính là một đoàn võ quan, người cầm đầu là một lão tướng tóc trắng râu bạc, mũ giáp được lão ôm ở bên người, trên thân có một cỗ uy thế lão tướng sát cánh.
Đoàn người dừng lại cách ngoài cửa không xa, cũng làm cho binh lính thủ vệ hết sức căng thẳng.
"Có trông coi cẩn thận?"
Binh lính ngủ gật sợ bị trách phạt, theo bản năng muốn biểu hiện, lập tức trước một bước mở miệng.
"Hồi bẩm đại nhân, chúng ta không dám mất tập trung chút nào, vừa xong ta còn nghe được bên trong có tiếng nói chuyện nữa!"
Người lính canh khác không khỏi trừng to mắt, theo bản năng nhìn người bên ngoài một chút, cái gì mà nói chuyện phiếm, sao gã không nghe thấy? Nhưng mà gã cũng sẽ không vạch trần đồng liêu.
"Mở cửa!"
"Vâng!"
Hai tên lính một trái một phải đẩy cửa ra, mọi người bên ngoài cũng thấy rõ bên trong, Dịch Thư Nguyên cầm lấy hồ lô ngồi dựa vào bên chân sau giường, đứa trẻ cuốn lấy chăn màn ở một bên còn chưa tỉnh ngủ.
Có người liếc mắt nhìn binh lính thủ vệ, nhưng cũng không nhiều lời, mà giờ phút này Dịch Thư Nguyên cũng nắp miệng hồ lô lại, đứng dậy nhìn ra bên ngoại, khi thấy Đoạn Tự Liệt, không khỏi nở nụ cười.
"Dịch Thư Nguyên bái kiến đô đốc đại nhân!"
"A, ngươi quen biết ta?"
Lão đô đốc cùng mấy người đi theo vào trong phòng, đối mặt với vấn đề của lão, Dịch Thư Nguyên vui vẻ trả lời.
"Bây giờ lão tướng trong triều Đại Dong có thể được Hoàng Thượng ủy thác trách nhiệm, chỉ có một người đô đốc, võ quan xung quanh lại sát cánh ngay cạnh, mấu chốt là hôm qua giáo úy đại nhân cũng đã nói sẽ đi mời đô đốc tới đây, ngài không phải đô đốc vậy ai là đô đốc đây?"
Khí độ thật cao! Lão đô đốc âm thầm tán thưởng trong lòng một tiếng.
"Nói rất có lý, lão phu hỏi một câu nói nhảm rồi! Cấm túc tiên sinh như thế này, thật là khiến tiên sinh chịu ủy khuất!"
Lão đô đốc nói xong cũng nhìn qua hài tử trên giường, bộ dáng phấn điêu ngọc trác vô cùng đáng yêu, lúc này đang bọc mình thành chiếc bánh chưng, trong lúc ngủ mơ còn lộ ra nụ cười.
"So với màn trời chiếu đất thì đây còn muốn an nhàn hơn nhiều, cũng không tính là ủy khuất, Dịch mỗ cả gan hỏi một câu, Đô Đốc đại nhân có thể tra ra bản án này rồi hả?"
Trong lúc Dịch Thư Nguyên nói chuyện vài lần nhìn qua Đoạn Tự Liệt, người sau có chỗ phát hiện khẽ nhíu mày.
"Tiên sinh trước đây khai rằng mình nhìn người cực chuẩn, vậy lần này nhìn sai rồi hả? Có phải... tiên sinh cũng cho rằng Đinh Phi Hùng chính là mật thám hay không?"
Dịch Thư Nguyên nhìn lão đô đốc, khẽ lắc đầu.
"Mật thám là các vị đại nhân trước đây nhận định, mặc dù Dịch mỗ hơi tự phụ cũng không cho là mình lần nào nhìn người cũng đúng, càng không muốn bị vô cớ liên quan đến, nếu như đã xác định rồi, vậy ta cũng không có ý cãi lại."
"Ồ? Vậy nếu như lấy ánh mắt của tiên sinh, Đinh Phi Hùng là người nào?"
Dịch Thư Nguyên đặt hồ lô rượu xuống, nhìn xuyên qua cửa vào.
"Dịch mỗ đã nói rồi, dạy một trang kinh văn cho người hướng phật, chỉ thế thôi!"
Lão đô đốc nhìn tới hai mắt Dịch Thư Nguyên, người sau ánh mắt bình tĩnh nhập lại không tránh né, thật lâu sau lão đô đốc mới cau mày nói.
"Chẳng lẽ Đinh Phi Hùng võ công cao như thế, thật sự chỉ là hòa thượng không còn hứng thú với giang hồ cùng quá khứ đã qua?"
Đoạn Tự Liệt thấy hai người không hề nói, bỗng hỏi một câu.
"Dịch tiên sinh chẳng lẽ cũng biết ta sao?"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, gật đầu nói.
"Nếu như Dịch mỗ không nhìn lầm, ngươi là họ Đoàn đi? Còn nhớ Long Phi Dương?"
Đoạn Tự Liệt kinh ngạc.
"Long Phi Dương?"
"À, xem ra vị hảo hữu của ta lúc trước không lưu lại tục danh, y chính là người tặng ngươi Đoán Thân Đồ."
Đoạn Tự Liệt trừng to mắt, trên người giống như có dòng điện chạy qua, lập tức trở nên kích động.
"Hóa ra vị tiền bối nọ gọi là Long Phi Dương! Dịch tiên sinh ngài có quen biết sao? Có biết vị tiền bối đó ở đâu không?"
"Vị hảo hữu đó của ta không có chỗ ở cố định, là một người ưa thích đi khắp nơi giống ta, làm sao có thể biết được y đang ở nơi nào? Lần cuối cùng ta gặp mặt vẫn còn là ở Thừa Thiên Phủ, từ biệt đã mấy năm rồi".
Vị được nhắc tới trong lời nói của hai người cũng không quá khó tưởng tượng, những người ở đây không khỏi lộ ra kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận