Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 612: Trước diệt châu chấu, sau tru hạn (2)

Đôi mắt bị Mạch Lăng Phi đả thương trước đây giờ đã lành lại, đôi mắt kép nhìn chằm chằm về phương xa, gần như theo bản năng phát hiện Sở Hàng đang cùng chúng dân cùng nhau đánh châu chấu.
Khi ánh mắt nhìn thấy Sở Hàng, chỉ khiến cho Trùng Yêu cảm thấy đôi mắt hơi có chút nóng bỏng, hận ý dâng lên, nghiến răng nghiến lợi không thôi.
Tư Mã của Lĩnh Đông, ngươi hủy thần cung của ta để bắt tín đồ của ta, đánh giết tử tôn của ta, thật sự đáng giận!
Ta là thiên hạ hàng dịch châu chấu, chính là số trời, phàm nhân như các ngươi há có thể chống lại ư?
Trùng Yêu vỗ cánh, ẩn thân trong đàn châu chấu dày đặc, bay về phía ánh lửa trong đồng ruộng phương xa. Phàm nhân rất yếu ớt, nhẹ nhàng vung cánh là có thể đoạn cốt phân thịt!
Chỉ là càng đến gần nơi đó, dường như Trùng Yêu có thể cảm nhận được vô số châu chấu hỗn loạn, có thể cảm nhận được thống khổ của vô số châu chấu khi bị lửa thiêu, có lẽ sâu bọ không có suy nghĩ chủ động, nhưng bản năng cũng có nỗi sợ hãi trước khi chết.
Điều này khiến Trùng Yêu cũng cảm nhận được áp lực và hỗn loạn, càng có một loại nóng rực mãnh liệt càng khiến nó khó có thể chịu đựng.
Nó đã từng dùng cách thức tương tự để đối phó với võ giả phàm nhân, khiến cho cao thủ Tiên Thiên đều bó tay không có cách nào, nhưng bây giờ bản thân lại cảm nhận được sự mãnh liệt hơn.
Giết y, giết chết Tư Mã của Lĩnh Đông!
"Ong ong ong ong."
Vô tận tiếng châu chấu kêu rên, Trùng Yêu lắc lắc đầu lại nhìn về phía rất nhiều phàm nhân, dường như bọn họ chính là một biển lửa vô tận.
"Keng..."
Một tiếng kiếm minh trong trẻo truyền đến, phảng phất một thùng nước đá giội vào trong lòng Trùng Yêu, vừa mới nóng bức trong phút chốc hóa thành giá lạnh.
"A hừ."
Yêu vật gào thét thảm thiết như tiếng quỷ khóc sói tru, khiến không ít người xua đuổi châu chấu giật nảy mình trong lòng. Sở Hàng nhìn về phương xa, trong lòng biết đám người Thiên Sư và Mạch đại hiệp đã ra tay.
Mạch Lăng Phi thừa dịp gã không chuẩn bị cầm kiếm đánh một kích, tuy không thể nhất kích tất sát, nhưng trực tiếp chém xuống hai chân trùng khiến Trùng Yêu thống khổ không chịu nổi.
"Yêu quái, lần trước chúng ta còn chưa phân thắng bại đâu!"
Giờ phút này Trùng Yêu đã sợ hãi, từ bỏ Tư Mã của Lĩnh Đông càng không trực tiếp đối kháng, không nói hai lời trực tiếp vỗ cánh mà chạy.
"Ô ô ô ô ô."
Trùng Yêu cuốn theo một trận yêu phong, cũng mang theo không ít châu chấu.
Muốn chạy? Mạch Lăng Phi cầm bảo kiếm trong tay, lại thêm hiểu rõ yêu vật, lòng dạ đã rất bất đồng.
Kiếm trong tay phóng ra chỉ thẳng vào yêu vật, khí kình kiếm phong phá vỡ bầy trùng, như mũi dùi phân thành nước xông thẳng vào đàn châu chấu. Ngay khi đàn châu chấu bỏ chạy, lại có tiếng sấm nổ vang lên.
"Khởi võng".
Rẹt! Rẹt! Rẹt!
Không ngờ khắp nơi có hơn trăm võ giả buông cột, có người bay lên không, có người tiếp sức, mặt đất các nơi bỗng nhiên nổi lên từng cái lưới lớn, trên lưới còn treo từng cái chuông, chặn đường đi của Trùng Yêu.
Khi châu chấu hoàn toàn tụ lại thành tai họa, Trùng Yêu không dễ tìm lắm, nhưng hiện tại thì khác, tuy rằng vẫn chưa chắc ăn, nhưng đàn châu chấu đi đâu thì xác suất lớn Trùng Yêu cũng ở đó.
Nhưng mà có một số điều thật ra Trùng Yêu không có nghĩ sai, hiện tại nó cũng là một bộ phận của tai họa, cần mượn nhờ nhân thế mới có thể chân chính đánh giết nó, nếu không có thể sẽ "gặp dữ hóa lành".
"Ngăn nó lại!"
Võ giả rống to, hôm nay có thể diệt yêu quái thật sự là làm người ta phấn khởi.
"Bùm ! ".
Trùng yêu trực tiếp không quan tâm phóng tới một tấm lưới lớn ở khoảng cách quá gần không thể tránh né được, thời khắc tiếp xúc tấm lưới lớn lại cảm nhận được lôi quang và đau đớn, bốn gã võ giả mở tấm lưới này trực tiếp bị kéo bay theo, theo yêu phong cùng bay lên bầu trời.
"Cẩn thận!" "Bắt lấy lưới!"
"Đừng để yêu quái chạy!"
Võ giả phía dưới từng người dùng khinh công nhảy lên, người người đều nắm được mạng lưới, hơn nữa càng có nhiều người bắt được người phía trước, cứng rắn giật mạng lưới xuống.
Lưới này cũng không biết làm bằng vật liệu gì, mặc cho Trùng Yêu xé như thế nào cũng không thể lập tức rách được.
Một đám người kéo tấm lưới, bị yêu quái cứng rắn kéo đi trên mặt đất, còn có võ giả dùng binh khí trong tay đánh về phía Trùng Yêu, nhưng thường không thấy hiệu quả gì. Giáp xác của châu chấu cứng rắn càng lộ vẻ khoa trương trên người yêu quái, nhưng những binh khí đâm trúng bụng, thường thường cũng có thể làm Trùng Yêu gào thét.
Mạch Lăng Phi từ phía sau đuổi tới, nhảy lên hướng lên trời, lăng không hạ kiếm xuống.
"Đương..."
Chân trước có yêu khí quấn quanh chặn một kiếm đó, nhưng Trùng Yêu làm sao có thể so tài với người ta, kiếm thế của Mạch Lăng Phi xoay một vòng trên không trung, trường kiếm uốn éo trực tiếp chặt đứt hai cái râu.
"Phốc!"Phốc !
"Rống !".
Trong khoảnh khắc Trùng Yêu bị đau, vậy mà lúc đó Mạch Lăng Phi lại rơi xuống lưng nó, vận chân khí Tiên Thiên đánh ra một chưởng.
"Bùm ! ".
"Ầm ầm ! ".
Thân trùng cực lớn lại bị một chưởng toàn lực này đánh cho rớt xuống ruộng đất, người bị kéo đi xung quanh cũng có thể dừng lại, nhao nhao có nơi mượn lực, trong lúc nhất thời vô số binh khí như mưa rơi xuống, giáp xác kiên cố vô dụng, vậy tất cả đều nhẹ nhàng đón đỡ.
Bách tính xung quanh thấy động tĩnh này, nhao nhao bị dọa phải né tránh.
Mạch Lăng Phi vận kiếm bên trên, vừa định đâm xuống đã bị Trùng Yêu vung cánh cản, thân hình bất ổn nhưng vẫn vung ra một kiếm, trực tiếp chém đứt một nửa cánh Trùng Yêu đang vỗ lên.
"A rống !".
Trùng Yêu thống khổ không thôi, vừa mới đánh văng ra một đám võ giả lại phải tránh lưới lớn nên nó không thể bay lên, thân hình đụng về phía đống củi đang cháy.
"Oanh."
Củi cháy lên, cánh của trùng yêu cũng bị đốt cháy, quả thực còn khoa trương hơn dầu hỏa.
"Có yêu quái hả?" "Thật sự là yêu quái đấy !".
"Hiển Thánh Chân Quân phù hộ!"
Dân chúng đánh giết châu chấu cũng có người nhìn thấy châu chấu cực lớn kia, nhao nhao kinh hô.
"Ta ăn ngươi !"
Trùng Yêu nổi lên hung niệm trong thống khổ, dùng chân và cánh còn thừa duy trì cân bằng, xông về phía Mạch Lăng Phi, yêu khí quanh thân mang theo trận trận yêu phong, vô số châu chấu hội tụ tới.
"Đến hay lắm!"
A Phi không sợ hãi, trực tiếp nhảy vào trong đàn châu chấu, dựa vào cảm giác nhắm vào Trùng Yêu.
Võ giả xung quanh đều mang cây đuốc tới, vung vẩy ở bên cạnh bầy trùng, mà bên trong là đối kháng võ giả cùng yêu vật.
Toàn bộ quá trình Tề Trọng Bân đều không hiện thân, đương nhiên lão quan sát thế cục biến hóa, trong lòng biết không cần thiết hiện thân, giờ phút này xu thế biến động của tai họa cũng là thời cơ tốt nhất để tính quẻ.
"A !"
Trong tiếng kêu thê lương thảm thiết của Trùng Yêu, trong lòng Tề Trọng Bân đột nhiên khẽ động.
Dưới tình huống thiếu đi một cỗ tai khí, vận số của Lĩnh Đông đã trở nên rõ ràng.
Giờ khắc này ngay cả Dịch Thư Nguyên đang ở chỗ khác trên bầu trời của Lĩnh Đông, Bố Vũ cũng cảm nhận được, một con Bạch Long trong mưa gió nhìn ra một góc Ma Châu phương xa xa.
Thứ khiến hạn hán xảy ra liên miên không dứt đã bị nước mưa đuổi ra khỏi trung tâm ba châu Lĩnh Đông, đến vùng Ma Châu tương đối sát biên giới.
Cũng là giờ khắc này, trong lòng Dịch Thư Nguyên dâng lên một loại minh ngộ, quả nhiên là Hạn Bạt sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận