Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 13: Thanh Tâm quyết (1)

A Phi thi triển công phu quyền cước trọn vẹn ba lượt, tên chiêu thức cùng khẩu quyết vận tuyến cũng niệm ba lượt, mắt Dịch Thư Nguyên cũng không nháy một chút nhìn đến khi kết thúc.
"Vù vù..."
A Phi phun ra một hơi trọc khí thật dài, hai tay đong đưa điều tức thu công, tiếp đó nhìn Dịch Thư Nguyên.
"Tiền bối, ta đánh xong rồi!"
Dịch Thư Nguyên sững sờ nhìn A Phi, đây gọi là võ công không giỏi ư? Vậy người được gọi là võ công giỏi là cái dạng gì?
Lúc trước bởi vì con quái xà tập kích, những tên ác nhân chạy trốn tứ tán để khỏi chết, dù là cái tên đại ca kia, ngoại trừ khinh công ra, hầu như đều không thể hiện ra chỗ nào lợi hại ở trước mặt Dịch Thư Nguyên, giờ phút này nghĩ lại hắn đúng là trở thành một lần ếch ngồi đáy giếng.
"Tiền bối?"
A Phi hô thêm một tiếng, Dịch Thư Nguyên mới hồi thần lại, hắn nhìn về phía đối phương, không biết nên đánh giá thế nào, trước tiên liền chuyển hướng chủ đề.
"Vừa nãy ngươi niệm chính là tâm pháp võ công ngươi sở tu?"
Biểu cảm A Phi có chút lúng túng, cũng không dám khuếch đại cái gì trước mặt Dịch Thư Nguyên.
"Tiền bối, Mạch Gia Quyền nhà chúng ta lại không tính là võ công thượng thừa gì, nào có cái gì mà tâm pháp, cũng chỉ là nguyên bộ chiêu thức cộng một chút khẩu quyết vận kình mà thôi, cần khổ tu tích lũy tháng ngày mới có khả năng tu ra nội khí..."
"Đã rất lợi hại rồi!"
Dịch Thư Nguyên tán thưởng từ đáy lòng một câu, mà A Phi lại gãi gãi đầu, còn tưởng rằng tiền bối sợ tổn thương tự tôn của gã, sau đó lại lập tức chờ mong mà hỏi thăm.
"Tiền bối, ngài có chỗ nào chỉ điểm đối với công phu của ta không?"
Chỉ điểm? Dịch Thư Nguyên sửng sốt một chút, trong lòng chợt cảm thấy lúng túng, A Phi này thật sự coi hắn trở thành một người tiền bối.
"Không có gì có thể chỉ điểm..."
Thấy ánh mắt mất mác của A Phi, Dịch Thư Nguyên lại dựa vào cảm giác, nhịn không được nói thêm một câu.
"Bất quá ta thấy ngươi lúc đánh quyền khí tức thật ra không hề ổn, giống như đêm qua ngươi hoảng hốt liền tản khí ra vậy, có lẽ tâm của ngươi nên ổn định một chút sẽ tốt hơn nhiều..."
Dẫu sao dính đến võ học căn bản của đối phương, Dịch Thư Nguyên cũng không tiện bịa chuyện để nói, nếu không có khả năng sẽ hại người ta, chỉ có thể nói chút ít căn bản mang tính chất an ủi có lẽ sẽ không sai.
Những lời này rơi vào trong tai A Phi, lại càng tăng thêm cảm giác mất mác của gã, cũng đúng, phụ thân cũng chướng mắt ta, huống chi là tiền bối đâu.
Bầu không khí thoáng cái trầm mặc vả lại lúng túng.
Nghỉ ngơi một hồi, hai người lại bắt đầu di chuyển lên đường, nhưng mà lần này Dịch Thư Nguyên ngại không để cho A Phi cõng nữa, cũng chỉ có khi tới một vài chỗ hắn không qua được mới kêu A Phi dùng khinh công cõng hắn vượt qua, sau một hồi nữa lại phải cần tìm một chỗ ở qua đêm.
A Phi trở nên trầm mặc ít nói, một mực đến buổi tối.
Hai người phát hiện một cái hố lõm ba mét bên trong khe núi tuyết đọng, bên ngoài cháy lên đống lửa, bên trong rất nhanh liền trở nên vô cùng ấm áp.
Thật ra A Phi còn muốn tiếp tục đi suốt đêm, chỉ là Dịch Thư Nguyên thật sự không chịu nổi, hắn khuyên can mãi mới thuyết phục được A Phi, dùng tới cả câu lừa dối kèm theo an ủi là Dịch mỗ "có thể ngửi thấy được yêu khí", nếu như thật sự có biến cũng có thể sớm ứng biến, lúc này mới thuyết phục được A Phi.
Hàn ý sớm đã bị đuổi tản ra, trước đống lửa, A Phi lặng lẽ nướng màn thầu, cũng dùng bình trúc trên người lấy một chút băng tới để ở bên cạnh chờ tự nhiên tan ra.
Dịch Thư Nguyên đang sờ sờ chỗ râu hầu như chỉ có dài ra nửa ngón tay, cái đồ chơi này tạm thời không có cách nào xử lý, hắn lại sờ sờ mặt, nghĩ đến không biết tướng mạo bây giờ của mình như thế nào, là có chỗ tương tự cùng với chính mình trước kia, hay là một người hoàn toàn khác?
Quay đầu nhìn một bên, Dịch Thư Nguyên nhìn A Phi bộ dạng tinh thần sa sút ngồi ở đó, trong lòng lập tức có chút khổ não.
Tiểu tử ngốc này tâm tính cũng không phải xấu, nhưng tâm thái rất dễ xảy ra vấn đề, cùng một dạng với tên em họ trước kia của hắn, cái này nên khuyên như thế nào đây, nhưng Dịch Thư Nguyên hắn quả thật cũng không biết võ công nha!
Sau đó Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên linh quang lóe lên, đã có!
Đúng là ta không hiểu võ công, nhưng nếu như là biện pháp dưỡng sinh khiến người ta tĩnh tâm an thần mà nói, Dịch Thư Nguyên quả thật cũng không tính là hoàn toàn không có!
Thứ Dịch Thư Nguyên nghĩ đến chính là đả tọa, không phải đả tọa để luyện võ của cái thế giới này, mà là loại tĩnh tâm dưỡng tính ở kiếp trước, nghiêm chỉnh mà nói cũng coi như là tâm pháp đạo môn, trong lý giải của hắn thì đây cũng cùng một loại với minh tưởng.
Cái này cũng có một chút hiệu dụng với Dịch Thư Nguyên khi hắn mô phỏng kể chuyện cùng khẩu kỹ trong lòng, trước kia cũng có rất nhiều lần buồn khổ, Dịch Thư Nguyên cũng đều mượn nó chậm rãi vượt qua, tuy rằng không có tác dụng gì lớn, nhưng ít ra có thể làm cho tâm thần người ta bình tâm một chút.
"A Phi, ta không có gì võ công tuyệt thế gì truyền cho ngươi, nhưng mà ngược lại là có một chút biện pháp khiến người ta bảo trì bình tâm thanh tĩnh, ngươi có muốn học hay không?"
Giờ khắc này, A Phi vẫn ngẩn người nhìn đống lửa bỗng sững sờ cả người, gã chậm rãi quay đầu, biểu cảm từ đơn thuần kinh ngạc đến không thể tin, sau khi kịp phản ứng trong ánh mắt thậm chí ẩn ngấn lệ, sau đó mừng như điên gật đầu như băm tỏi.
"Muốn! Muốn học! Tiền bối ta muốn học!"
Một màn này khiến Dịch Thư Nguyên trực tiếp hô "vãi lúa" trong lòng, nghĩ thầm nếu cái này không có tác dụng, tâm tính người này chẳng phải sẽ sụp đổ?
Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên đang suy nghĩ một hồi làm sao để lừa dối để an ủi A Phi!
Vào thời điểm như thế, quả thực có một thứ gọi là viết rõ hai chữ "chờ mong" lên trên mặt người ta, A Phi dùng nhãn thần mãnh liệt đến chói mắt nhìn chằm chằm vào hắn, lúc này Dịch Thư Nguyên cũng chỉ có thể còn nước còn tát.
Sau khi lặng lẽ hít sâu mấy hơi, Dịch Thư Nguyên hắng giọng một cái, điều chỉnh hô hấp, lấy giọng nói trong sáng hữu lực lại không vang dội mở miệng.
"Pháp này chính là điều trị tâm cảnh, pháp cũng đồng dạng coi trọng tâm cảnh, ta sẽ lên tiếng giúp ngươi, tới đây ngồi xếp bằng."
Lên tiếng thật ra cũng chính là một loại ám chỉ tâm lý, Dịch Thư Nguyên vẫn có chút tự tin đối với giọng nói của mình, mà nếu như A Phi đã cho hắn là tiền bối, có lẽ cũng sẽ tin lời hắn nói, đồng dạng cũng sẽ có trợ giúp đối với việc ám chỉ.
A Phi nhanh chóng bỏ que củi xuống, theo bản năng xoa xoa tay vào trên quần áo, rất nhanh liền đến bên cạnh Dịch Thư Nguyên ngồi xếp bằng xuống, sau khi suy nghĩ một chút lại nhanh chóng đứng lên, ngồi xuống đối diện Dịch Thư Nguyên.
Khóe miệng Dịch Thư Nguyên hơi co lại, cũng mặc kệ những cái khác, tận lực bảo trì tâm tính bản thân yên bình.
"Lưng thẳng tắp, hai tay đặt tự nhiên trên đùi, con mắt khép hờ, lưỡi uốn lên, điều chỉnh khí tức, trước tự nhiên, sau thả chậm, tĩnh khí, hồi tâm, ngưng thần..."
Bản thân Dịch Thư Nguyên cũng không nhắm mắt, hắn nhìn thấy mí mắt A Phi có chỗ nhảy lên, tự nhiên hiểu rõ tạp niệm của gã rất nhiều, liền lập tức lấy giọng nói nhu hòa xen lẫn nghiêm túc, lớn tiếng hơn một chút nói ra những câu ám chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận