Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 168: Thu thêm kiến thức (2)

Nghe lão tùng ông tố khổ như thế, Hoàng Hoành Xuyên "Ai dà" một tiếng.
"Hóa hình quả thật có quan hệ rất lớn cùng đạo hạnh, nhưng ở giữa thiên địa có đủ loại huyền bí, một đời tu hành thiên kỳ bách quái khó có thể đếm hết, mọi người đều có khó khăn, mọi người cũng đều có kỳ ngộ."
Dịch Thư Nguyên một bên nghe rất có ý vị.
"Mời Hoàng công chỉ giáo!"
Hoàng Hoành Xuyên gật đầu, đổ ngược lại trà trong chén lên trên bàn trà, lại nhặt một dúm đất từ trên mặt đất dải lên trên, đất hòa tan cùng với nước đọng lại trên bàn trà, dần dần hóa thành các loại hình dạng.
"Chim bay cá nhảy từ nhỏ đã có thể bôn tẩu khắp nơi, cây cối hoa cỏ từ nhỏ gắn kết với đại địa, mặc dù cũng hội tụ linh khí thiên địa nuốt ánh sáng nhật nguyệt, nhưng nghiêm chỉnh mà nói, động vật trước thành khí rồi đợi thành yêu, thực vật thì thuộc nhóm tinh quái, ngược lại các loại linh vật núi đá cũng bị thêm vào nhóm đó.”
“Chỉ là thế nhân không hề phân chia, đều xưng chung là yêu quái, lâu rồi lại có thói quen tinh và yêu không phân, nhưng mà tổng thể cũng không ảnh hưởng chút nào, coi như là đã thành tình trạng bình thường."
Trong lòng Dịch Thư Nguyên lấm tấm mồ hôi, hắn cũng cho là như vậy.
Tiếng nói của Hoàng Hoành Xuyên dừng lại, tiếp tục nói.
"Giống như các loại chim bay cá nhảy lân xác trùng doanh …không giống nhau, hoa cỏ cây cối cũng như thế.”
“Như cổ thụ che trời khó động mảy may, muốn thoát khỏi thân thể cố định ở trên đất cần tu ngoài thân, lại chuyển linh minh, lại trở thành chân thân, mà thân thể lưu lại xưa cũ thì là xác thật.”
“Nhỏ hơn là hoa cỏ, dù ảnh hưởng nhỏ hơn nhưng cũng có khó khăn khi di chuyển, từng có một số truyền thuyết nhân gian."
Lúc này tùng ông cũng thoát ra khỏi úc khí từ trong tâm tính của bản thân, lại nở nụ cười bổ sung.
"Sơn thần đại nhân nói rất đúng, giống như ta vừa nói tới nhân sâm tinh, cũng là một trường hợp đặc biệt, mà thân thể ta thâm căn cố đế, căn cơ thâm hậu tuy có rất nhiều chỗ tốt, nhưng lại cũng khiến ta rất khó có thể thoát khỏi thực thể, ài!"
Nói xong, tùng ông tự giễu cười một cái.
"Thiên Đình bổn phương ngược lại đã báo cáo chuẩn bị rồi, nếu như một năm nào đó ta chết bởi thiên kiếp, hoặc là đại nạn đã tới, coi như có thể được một cái thần vị nho nhỏ, hoặc là, có cơ duyên khác ...”
Tùng ông dùng khóe mắt cẩn thận liếc qua Dịch Thư Nguyên.
Nếu nói là thế gian có ngươi có khả năng điểm xuyên qua huyền cơ ảo diệu, vậy phải là nhóm tiên nhân bậc nhất, cho nên mới có truyền thuyết là "Tiên nhân chỉ lộ".
Nhưng người có thể đạt tới loại cảnh giới này thực sự quá hiếm thấy, cũng quá mức không quan tâm khói lửa nhân gian, mà tùng ông nhìn không thấu Dịch tiên sinh trước mắt này, vả lại sơn thần cũng không muốn nói rõ ràng.
Trong lòng tùng ông cũng nổi lên một chút hy vọng, nhưng khó có thể nói rõ ràng.
Hôm nay Dịch Thư Nguyên coi như là thu được nhiều lợi ích, các loại sự tình của Thiên Đình còn có thể từ một chút truyền thuyết dân gian và từ chuyện xưa trong miếu thờ để hiểu rõ, nhưng một chút yêu tu tinh quái cùng những việc liên quan tới thiên địa huyền bí khác lại càng làm cho hắn có cảm giác hiểu rõ hơn về sự tình tu hành.
Đã nhìn thấy oa oa tổng thể trở nên tốt hơn, lại hiểu rõ thêm nhiều tri thức khác, sau khi cáo biệt sơn thần và tùng ông, trên đường trở về thôn, tâm tình Dịch Thư Nguyên rất tốt.
Đợi Dịch Thư Nguyên đi rồi, Hoàng Hoành Xuyên cùng với tùng ông một mực đưa tiễn đến bên đồi Sơn Nam mới thu hồi tầm nhìn.
"Ta biết rõ ngươi đang nghĩ gì, nhưng mà tùng ông, mọi thứ chớ quá cưỡng cầu, Dịch tiên sinh có thể vượt xa so với biểu hiện đơn giản bên ngoài, ‘Tiên nhân chỉ lộ’, hắn có thể chỉ, nhưng đường chưa hẳn dễ đi, ngươi cũng chưa chắc dám đi.”
Hoàng Hoành Xuyên thấy tùng ông không nói, liền lắc đầu.
"Tốt rồi, ta cáo từ trước."
Tùng ông sững sờ đến xuất thần nhìn về phía Dịch Thư Nguyên rời đi, đợi khi nhìn lại bên người, Hoàng Hoành Xuyên cũng sớm đã biến mất không thấy gì nữa, lão lập kiếp hơn nghìn năm, chính tu mấy trăm năm, đương nhiên là có cảm giác đặc biệt của chính mình, nếu không nội tâm cũng sẽ không lo được lo mất như vậy.
Đêm nay, Dịch Thư Nguyên vẫn qua đêm ở bên trong thôn.
Cho dù đại hội võ lâm Nguyệt Châu đã kết thúc, nhưng bây giờ là tiết Mang Chủng, huyện nha cũng cho phép thành viên trở về giúp đỡ cấy mạ, giờ phút này Dịch Thư Nguyên đang cởi áo ngoài nằm ở trên giường, chỉ che một góc chăn.
Ngoài phòng tràn đầy từng đợt tiếng ếch cùng côn trùng kêu vang, trước kia ở lâu bên trong thành thị, đã không nhớ rõ bao lâu chưa nghe qua loại âm thanh tựa như ầm ĩ, nhưng lại rất dễ khiến người ta bình yên ngủ say này.
Ở bên trong loại âm thanh hương dã thiên nhiên ấy, bên cạnh cũng truyền đến một chút thanh âm, là phu phụ Dịch Bảo Khang bên đó đang lặng lẽ nói với nhau.
Dịch Thư Nguyên không phải cố ý muốn nghe, nhưng hiển nhiên hiện giờ thính lực của hắn vô cùng tốt hơn so với người thường, nội dung đàm luận cũng trong dự liệu, không ngoài tiền tài.
"Tiên sinh, tảng đá kia muốn đi đầu thai sao?"
Hôi Miễn núp ở bên giường lặng lẽ hỏi nhỏ một câu.
"Ngươi ngủ đi!"
Thấy tiên sinh không để ý tới mình, Hôi Miễn liền tự mình ở đó chơi với cái đuôi, nghĩ đông nghĩ tây, đối với nó mà nói, hôm nay nghe xong nhiều việc như vậy, nó cũng rất là chấn động, cũng không khỏi đã có thêm nhiều mơ màng hơn nữa.
Mà Dịch Thư Nguyên trở mình, luồng suy nghĩ vẫn không hề dừng lại.
Hôm nay Dịch Thư Nguyên ngoại trừ tới xem hòn đá, cũng chỉ là đi nghe bát quái, càng là mang một loại tâm tính ham học hỏi giao lưu với một thần và một yêu.
Đối với thần đạo lại có hiểu rõ càng sâu sắc hơn, mà đối với yêu loại, nhất là một đạo cỏ cây tinh quái lại càng có xâm nhập hiểu rõ.
Thật muốn tính toán ra, phương thức vừa bắt đầu tu hành của Dịch Thư Nguyên cũng cùng loại với tinh quái thiên sinh địa dưỡng, lại bởi vì bản thân của hắn có Thanh Tâm quyết, cho nên có chỗ lý giải bất đồng.
Trước kia Dịch Thư Nguyên cảm thấy có lẽ khác biệt không lớn, nhưng cho đến hôm nay, Dịch Thư Nguyên thực sự càng hiểu rõ sức nặng trong một chữ "Đạo" ở trên đời này, sai một ly có lẽ cũng sẽ có bản chất khác biệt.
Nhưng mà, có đôi khi cũng là bởi vì trong một chữ "Đạo", một số đường dù khác nhưng cuối cùng cũng là trăm sông đổ về một biển.
Bất tri bất giác đã tới đêm khuya, Dịch Thư Nguyên chậm rãi nhắm mắt, lại một lần nữa tu hành, cũng chìm vào giấc ngủ trong một mảnh âm thanh thiên nhiên giữa ếch và côn trùng kêu vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận