Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 344: Cái trò đùa này hơi lớn (2)

Trong phòng Dịch Thư Nguyên, hắn nằm ở trên giường, ngọn đèn đã bị thổi tắt.
Hôi Miễn ngay bên giường cầm lấy một cái đùi gà lớn, đây là món gà tự tay mẫu thân Sở Hàng làm, là thời điểm bữa tối Dịch Thư Nguyên lén lút giấu mang cho nó.
Vừa ăn, Hôi Miễn còn vừa nói.
"Hai phụ tử nhà này, một người muốn cùng ngài nói chuyện thâu đêm, một người muốn ngủ cùng một gian phòng với ngài, ta cũng xém chút nữa cho rằng tiên sinh đã biến thành Mịch Ly, a... ăn ngon! Nhưng mà tiên sinh, lúc này đã là buổi tối, ngài có nhìn ra cái gì không?"
Dịch Thư Nguyên mượn ánh trăng hơi yếu nhìn Hôi Miễn phồng má ăn, tên tiểu tử này dùng biện pháp khống thủy để khống chế nước, nói với hắn là vì không muốn làm dơ giường chiếu, không bằng nói là không muốn lãng phí một chút hương vị.
"Vẫn không có, đại khái là bởi vì Sở Hàng còn chưa ngủ, phải giúp y một tay."
Khi đang nói chuyện, Dịch Thư Nguyên nghĩ tới trong sách Tề Trọng Bân, có một tiểu pháp môn có thể làm cho người ta ngủ gật.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên không cần biết rõ ngày sinh tháng đẻ hoặc là lấy vật phẩm tùy thân gì của đối phương, càng không cần dùng bí pháp năm này tháng nọ dưỡng ra loại sâu ngủ chân chính.
Chỉ cần vận hành pháp lực, ý niệm trong đầu khẽ nhúc nhích, tự nhiên tác động biến hóa.
Sau một khắc, đầu ngón tay Dịch Thư Nguyên liền hội tụ ra một đạo bạch khí, mơ hồ tựa như có phi trùng vỗ cánh.
Sau đó Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay về phía cửa sổ chỗ bắn ra, một đạo bạch khí người thường không thể nhận ra liền bay ra từ cửa sổ, lại rất nhanh bay đến gian phòng Sở Hàng cùng Dương Bản Tài.
Trong gian phòng bên cạnh, Dương Bản Tài nằm đắp cùng một cái chăn với Sở Hàng đã lại sắp ngủ rồi, nhưng mà Sở Hàng bên này lại vỗ nhè nhẹ đánh vào phía sau lưng của gã.
"Dương huynh, ngươi đã ngủ chưa?"
Dương Bản Tài lại bị làm tỉnh lại.
"Ài ôi! Sở huynh, ngươi tha cho ta đi, ngươi không ngủ, nhưng mà ta muốn ngủ."
Đây ít nhất đã là lần thứ ba của tối nay rồi.
"Ách, ta chính là có chút không ngủ được, ngươi ngủ đi, ôi."
Sở Hàng nói xong còn ngáp một cái.
Dương Bản Tài nghiêng người nhìn xem Sở Hàng, lại thở dài, không phải là nằm mơ thôi sao, không đáng nha.
"Ta nói chứ Sở huynh, ngươi à, không bằng liền…"
Dương Bản Tài nói được một nửa, lại phát hiện Sở Hàng không còn động tĩnh, đồng thời lại còn có tiếng ngáy hơi yếu phát ra, lập tức ngây ngốc một chút.
Nhanh như vậy liền ngủ rồi?
Không phải là giả bộ chứ, chờ cho ta ngủ lại tới đập tỉnh ta?
Sở huynh không đến mức hành hạ ta như vậy đi?
Nhưng mà Dương Bản Tài cũng mặc kệ, nhanh chóng kéo chăn lên ngủ.
Trong phòng bên cạnh, Dịch Thư Nguyên gối lên tay nằm nghiêng mà nghỉ ngơi, cho đến nửa canh giờ sau, trong tâm của hắn có chỗ cảm giác, liền đứng dậy từ trên giường.
Nguyên bản Hôi Miễn trong nghỉ ngơi cũng lập tức nhảy tới trên người Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên xuống giường đi tới trước cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, sau đó nhìn qua bên cạnh, cửa phòng vẫn khóa, nhưng ước chừng mấy hơi sau, một cái thân ảnh thoáng mơ hồ liền từ trong phòng xuyên cửa mà ra.
Hôi Miễn hình như không nhìn thấy gì cả, còn hỏi Dịch Thư Nguyên.
"Tiên sinh, có động tĩnh gì sao?"
Dịch Thư Nguyên cảm thấy kinh ngạc, đạo hạnh của Hôi Miễn không tính cao, nhưng ánh mắt của nó có thể nhìn ra Sơn Hà Tiên Lô Đồ, dĩ nhiên là bất phàm, vậy mà lúc này lại không thấy được Sở Hàng?
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên điểm ngón tay vào trán Hôi Miễn một chút.
Giống như là trong đầu sáng lên một cái, Hôi Miễn lập tức liền thấy được thân ảnh mơ hồ đi ra khỏi phòng, không khỏi kinh ngạc lên tiếng.
"Sở Hàng? Thần hồn xuất tẩu?"
"Không ngờ không phải có cái gì từ bên ngoài tìm đến, mà là Sở Hàng tự mình đi ra, đi theo sau nhìn xem!"
Nếu như là chính thần hồn của Sở Hàng xuất tẩu, đã nhiều năm như vậy đều không xảy ra việc gì, đêm nay có lẽ cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn, Dịch Thư Nguyên cũng không vội mà bắt thần hồn của y lại.
Hơn nữa thần hồn này càng giống như là một bộ phận trong thần niệm, hoặc là nói thật ra là một bộ phận của giấc mơ, cho dù thật sự không còn nhiều lắm cũng là uể oải đần độn một trận, không đến mức có tổn hại quá khoa trương.
Dịch Thư Nguyên cùng Sở Hàng một đường đi tới, dưới loại tình huống này, tốc độ của Sở Hàng thật nhanh, hầu như lập tức đã đến trên đường, thuận theo trên đường một mực đi tới phía trước.
Trên đường đi không gặp quỷ thần gì, cho dù gặp được, Dịch Thư Nguyên cũng hoài nghi quỷ thần phải chăng có thể phát hiện ra Sở Hàng giờ phút này hay không.
Thẳng đến khi tới trước mặt một quán tửu lâu, Sở Hàng ngừng lại, trong quán rượu này hình như cũng còn có người đang uống rượu mua vui.
Sau khi dừng lại một lát, Sở Hàng trực tiếp đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh tửu lâu.
Dịch Thư Nguyên nhìn xem tên tửu lâu, chính là Vọng Hồ Lâu mà Sở phủ đã đặt đồ ăn, sau đó hắn lập tức đi theo sau Sở Hàng, đã thấy phía sau đều là phòng, mà Sở Hàng đã dừng ở không trung sau lầu.
"Tiên sinh, lầu này gọi là Vọng Hồ Lâu, nhưng mà xung quanh nào có hồ đâu?"
"Có!"
Tựa như ấn chứng lời Dịch Thư Nguyên nói, Sở Hàng rõ ràng thả người nhảy lên, nhảy về một cái giếng nước bên cạnh tửu lâu.
Giếng nước này lớn hơn không ít so với giếng bình thường, nhìn phong cách vô cùng cổ xưa, thạch bích bốn phía khắc hình vẽ, tuy rằng miệng giếng bị đậy nắp lại, nhưng hiển nhiên không thể ngăn trở Sở Hàng giờ phút này.
"Chúng ta cũng đi sao?"
Dịch Thư Nguyên không trả lời, "Chậc chậc" hai tiếng, quét tay áo qua, xốc tấm ván gỗ lên, cũng nhảy vào trong giếng, chân cũng không có rơi xuống mặt nước, gợn nước ở đáy giếng đã tự động tách ra.
Sau đó Dịch Thư Nguyên không bị dính nước, rất nhanh trầm xuống.
Giếng rất sâu, nước bên trong cũng vô cùng yên bình, nhưng lúc Dịch Thư Nguyên đến khoảng mười mét phía dưới lại cảm nhận được thủy lưu hơi yếu.
Quả nhiên có mạch nước ngầm!
Thân hình Dịch Thư Nguyên đổi thành đầu dưới chân trên, ngự thủy mà đi, sau đó phát hiện giếng này không phải là giếng thuần túy được người đào ra, mà là nửa phần công người nửa phần tự nhiên, càng đi xuống dưới, vách giếng lại càng không có quy tắc, sau đó có nhỏ có hẹp cong cong vẹo vẹo.
Hết thảy bốn phía đều màu đen, nhưng bởi linh giác, Dịch Thư Nguyên cũng có thể phân biệt sự vật rõ ràng.
Cho đến lúc Dịch Thư Nguyên xuyên qua thông đạo từ miệng giếng kéo dài xuống, liền tiến vào một cái thủy đạo hoàn toàn bị bao phủ dưới đất.
Thủy đạo này có nơi thẳng tắp có nơi uốn lượn, có nơi còn có chút dấu vết bén nhọn, nhưng kích thước lại thủy chung không sai biệt lắm.
"Tiên sinh, Sở Hàng ở phía trước!"
Trong lòng Dịch Thư Nguyên hiếu kỳ không thôi, cùng Sở Hàng một mực thuận theo thủy đạo đi về phía trước, cũng không biết trôi qua bao lâu, thủy đạo hình như đã đến điểm cuối cùng, trực tiếp hòa nhập vào một cái thủy vực thật lớn dưới lòng đất.
Thủy vực này nhìn qua hầu như không thấy điểm cuối cùng, giống như là một cái hồ mênh mông rộng lớn trong dòng nước dưới mặt đất.
Thần hồn Sở Hàng còn đang không ngừng đi tới phía dưới, Dịch Thư Nguyên cũng chẳng quan tâm đối với những thứ mới lạ xung quanh, lập tức đi theo, dưới đáy hồ dưới mặt đất rõ ràng mơ hồ xuất hiện một thứ có hình dáng một tòa tháp đá, Sở Hàng lại thoáng cái liền bay vào trong đó.
Lúc Dịch Thư Nguyên đang muốn theo sau, trong lòng bỗng nhiên bay lên một cỗ báo động, một cỗ khí tức kìm nén để cho toàn thân tóc gáy của hắn dựng ngược lên!
Bên trong mảnh thuỷ vực đen nhánh, hoặc là nói một cái phương vị sau lưng Dịch Thư Nguyên, đang có một cỗ gợn sóng không giống với nước ngầm đang lưu động.
Có cái gì ở bên trong "Hồ"!
Thứ này không nhỏ!
Mơ hồ giống như có một tiếng trâu kêu vang vọng ở trong nước.
Giờ khắc này, tâm Dịch Thư Nguyên trực tiếp nhấc tới cổ họng, quạt xếp từ trong tay áo trượt ra, đồng thời cơn khiếp sợ đã thật lâu không xuất hiện cũng bị bức ra trong lòng.
Mẹ kiếp! ! !
Trò đùa này chơi hơi lớn rồi, trong hồ nước dưới đất này thế mà con mẹ nó lại có rồng!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận