Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 93: Cần đoạn thì quyết đoán (1)

Sáng sớm, trên một đoạn sông Nga Giang, một thân ảnh từ trong nước sông ra sức bò lên bờ, người này kéo lấy một cánh tay phải tàn phế, toàn thân lạnh run, liếc mắt nhìn lại mặt sông, sau đó lảo đảo bò lên trên.
Ta không thể chết được, ta không thể chết được...
Nam tử không ngừng tự nói như vậy ở trong lòng, nhưng tình huống thân thể lại vô cùng không lạc quan, gã chính là người duy nhất chạy trốn được sau khi đối bính một chưởng cùng Dịch Thư Nguyên.
Cánh tay vốn đã được cầm máu giờ phút này lại đang không ngừng rướm máu, cẳng tay hợp với cơ đâm lòi ra ngoài lộ ra một tia trắng bệch dày đặc, đợi tìm được một căn lều cỏ cũ kỹ có thể tránh mưa gió, nam tử liền phá nát cửa đi vào, lấy ra một cái bình sứ nhỏ từ trong ngực, dùng răng cắn mở nắp bình, run rẩy đổ thuốc ngược vào trong miệng.
Mấy hạt đan dược chui vào trong bụng, nam tử ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vận công chữa thương, rất nhanh đỉnh đầu cũng bay lên một tia sương trắng.
"Phốc..."
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi màu đen, nội khí của nam tử mới thoáng dễ chịu một chút, nhưng đau khổ trên thân thể lại càng rõ ràng.
"Cảnh giới Tiên Thiên, cảnh giới Tiên Thiên, ta vẻn vẹn chỉ cách một bước ngắn, chênh lệch lại như là hào trời... Ai dà, khục khục, thật, quá mức châm chọc..."
"Tiên Thiên chân khí, thật sự bá đạo cường hãn như thế sao..."
Nam tử này cũng tự nhận coi như là tồn tại siêu việt cao thủ nhất lưu thông thường, thậm chí đã có thể mơ hồ đụng chạm đến cánh cửa cảnh giới Tiên Thiên, nhưng lại hơn mười năm khó tiến thêm một bước nữa.
Buồn cười chính là, lúc đầu nam tử cho rằng dù thật sự gặp phải cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, ít nhất cũng có thể quần chiến một phen, nhưng thực tế lại tàn khốc như vậy.
Gã thật sự gặp được cao thủ Tiên Thiên, nhưng lại ngay cả một chưởng cũng không tiếp được, nam tử rốt cuộc hiểu rõ, ở trước mặt cao thủ cảnh giới đó, mình căn bản không chịu nổi một kích!
Cái khí thế kinh khủng kia, chưởng lực làm cho người ta sợ hãi kia, cùng với Tiên Thiên chân khí hùng hậu phi phàm, dù là bây giờ nhớ lại cũng vẫn khiến cho nam tử cảm thấy áp lực giống như bài sơn đảo hải như trước!
Nghĩ đi nghĩ lại, ức khí nam tử càng thêm hoảng hốt, nội lực còn sót lại lần nữa hỗn loạn, trực tiếp liền ngất đi.
Cũng không biết qua bao lâu, nam tử mới từ trong mộng bừng tỉnh, tiếp đó bối rối nhìn qua xung quanh, thân ảnh mơ hồ quần áo và tóc dài bay múa cuồng loạn bên trong cuồng phong kia giống như là ác mộng đeo bám tỏa ra không đi.
"Khục, khục, khục, ọe..."
Nam tử dùng tay trái che miệng lại, khóe miệng lại vẫn có máu tươi tràn ra như cũ, thương thế bên trong cơ thể vẫn còn đang không ngừng chuyển biến xấu, thương thế do Tiên Thiên chân khí mang đến căn bản không phải nội lực của gã có thể hoàn toàn chống lại.
Không được, phải lập tức xuất phát, chuyện này lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng, trong bang vẫn tiếp tục lẫn vào cũng không phải là vấn đề lợi ích nữa, mà là quan hệ đến sinh tử tồn vong rồi!
Mấy người bị bắt kia chưa hẳn có thể giữ được miệng!
Nam tử không dám suy nghĩ nhiều, giãy giụa đứng lên xông ra phía ngoài, hứng lấy mưa xuân lạnh buốt mà đi, may mà trên người còn có chút bạc, tìm một người lang trung bản địa cố định lại cánh tay phải, lại mua một con ngựa, cưỡi ngựa chạy theo ven sông.
"Phân đà…Sắp đến phân đà của công tử rồi..."
Hai ngày sau, rốt cuộc nam tử bị thương nặng cùng con ngựa đều không chịu đựng được nữa, ngựa trực tiếp ngã xuống bên bờ sông, gã cũng té nhào và hôn mê.
Một chưởng mang theo cuồng phong đánh tới, cảm giác sợ hãi lập tức tràn ngập khắp thân thể.
"A..."
Nam tử kêu lên một tiếng sợ hãi, thoáng cái đứng lên, không ngừng thở dốc, đồng thời mở to hai mắt kinh hoảng nhìn khắp xung quanh.
Đây là một khoang thuyền lớn hơi có chút lắc lư, chính mình lại đang ngủ trên giường sạch sẽ, ngay cả tổn thương trên cánh tay phải cũng đã được xử lý lại rồi.
"Khục khục khục... ọe..."
Tụ huyết ngưng kết ở chỗ yết hầu bị ho nôn ra ngoài, nam tử thở hổn hển nhìn máu đen trên bàn tay, hiển nhiên có người đã trị liệu qua vết thương cho gã.
Bên ngoài hình như cũng có người phát hiện nam tử tỉnh lại, nhanh chóng vui mừng kêu to lên.
"Dụ đường chủ tỉnh rồi! Dụ đường chủ tỉnh rồi! ".
Rất nhanh, bên ngoài gian phòng có thêm mấy tiếng bước chân truyền đến, một công tử bộ dáng còn trẻ dưới một đám người túm tụm vội vàng đi đến, tiếp đó ngồi xuống bên giường.
"Dụ đường chủ, là ai đánh ngươi bị thương thành như vậy? Ngươi không phải đi làm chuyện quan trọng sao, những người khác đâu? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Nam tử bị thương cố gắng kéo thân thể nương tựa lưng vào trên vách khoang thuyền, hơi thở dốc nhìn người trước mắt.
"Công, công tử, ta đã hôn mê bao lâu rồi?"
"Cách thời điểm chúng ta phát hiện ngươi ở bờ sông đã qua hai ngày rồi, Dụ đường chủ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe được thời gian trong miệng công tử, nam tử họ Dụ lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
"Cái gì? Đã hai ngày rồi hả? Công tử, nhanh đi tìm bang chủ, chậm liền không còn kịp nữa, lần này chúng ta đi làm việc, gặp được cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, ta chỉ cùng người nọ chạm nhau một chưởng, liền hầu như chết ở dưới chưởng lực kia, nhanh, nhanh thông báo bang chủ... Khục khục khục..."
"Cao thủ Tiên Thiên?"
Công tử kinh hãi đứng lên, tiếp đó lập tức kịp phản ứng.
"Việc các ngươi đi làm có liên quan với cao thủ Tiên Thiên? Tại sao phải đắc tội nhân vật như vậy, hắn là ai?"
Nam tử bị thương dùng tay trái một phát bắt cánh tay của vị công tử kia.
"Mau phái người thông báo bang chủ, chúng ta, chúng ta bị người lừa, việc này căn bản không phải giải quyết một viên đá đơn giản như vậy, có cao thủ Tiên Thiên ở sau lưng ra tay, chúng ta, khục khục khục... Chúng ta sợ là đã bị cuốn vào trong nguy hiểm của phân tranh bang phái tồn vong rồi, kêu bang chủ nhanh chóng đưa ra quyết định, khục khục..."
Dụ đường chủ này càng nói càng kích động, ho khan cũng càng kịch liệt, máu tươi trong miệng không ngừng tràn ra, công tử kia nhanh chóng trấn an gã nói.
"Tốt tốt tốt, Dụ đường chủ chớ kích động, ta nhất định mau chóng nói cho phụ thân ta biết! Ngôn thúc, nhanh giúp đỡ Dụ đường chủ vận công chữa thương!"
Bên trong khoang thuyền tạm thời trôi qua hỗn loạn, công tử kia rất lo lắng đi ra khỏi khoang thuyền, sai người lấy ra bồ câu đưa thư, trực tiếp dùng bồ câu đưa tin đi, sau đó đứng trên boong thuyền nhìn mặt sông sóng cả cuồn cuộn, lại nhìn qua khoang thuyền một chút, trong lòng công tử này có chút lo lắng cùng hỗn loạn.
Trong bang đến cùng dính dáng đến chuyện gì? Lúc trước Dụ đường chủ đi nơi nào?
Giờ phút này, một nam tử trung niên cũng đi đến boong tàu, trên trán ẩn hiện mồ hôi.
"Công tử, thương thế của Dụ đường chủ đã tạm thời ổn định lại, thế nhưng Tiên Thiên chân khí thực sự quá bá đạo, về sau công lực của Dụ đường chủ sợ là..."
"Nhìn tình hình này, có thể bảo trụ một mạng đã là không tệ rồi, những người không trở về kia đoán chừng cũng không về được nữa rồi, Ngôn thúc, đến cùng nhóm người của phụ thân ta đang làm gì đó?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận