Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 484: Đồng môn (2)

Dịch Thư Nguyên âm thầm đổ mồ hôi, nhìn qua bên cạnh, Thạch Sinh nhanh chóng cúi đầu bới cơm, sợ cười ra tiếng bị sư phụ trách mắng.
"Chuyện của ta không cần các ngươi phí tâm, ta rất nhanh lại muốn đi ra ngoài."
Dịch Thư Nguyên nói xong đứng dậy, cầm lấy bầu rượu trên bàn rót cho Dịch Bảo Khang.
"Huynh trưởng, ngươi lại muốn đi sao?"
"Bảo Khang, chí của vi huynh không phải an phận ở một góc, hương hỏa của Dịch gia đã có ngươi và Dũng An cùng A Bảo kéo dài rồi."
"Nhưng đây là chúng ta…"
Dịch Bảo Khang nói tới đây thoáng kích động, bắt lấy cổ tay của Dịch Thư Nguyên.
"Gia gia, bá gia gia tâm hướng thiên hạ, cũng không phải là người thường, ngài đừng khuyên nữa!"
Dịch Bảo Khang từ trước đến nay đều rất yêu thương tôn nhi, hôm nay lại trừng mắt với A Bảo, đổi thành nhi tử nói như vậy đã sớm bị lão mắng té tát rồi.
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, vỗ vỗ cánh tay Dịch Bảo Khang, người sau phát hiện mình đã thất thố buông lỏng tay ra.
"Có những lời này của ngươi là đủ rồi, lưu lại một gian phòng cho ta, khi nào về nhà có một chỗ ở là được! Tới, để ta rót rượu cho ngươi."
Trong lúc nói, một viên đan dược đã sớm bay vào bầu rượu, chỉ hơi lóe lên ánh sáng sau đó trực tiếp tan ra.
Rượu trong bầu từ từ rót vào chén của Dịch Bảo Khang, một cỗ mùi thơm thanh đạm lạ lùng xen lẫn trong mùi rượu phiêu đãng bay ra, khiến cho tinh thần mọi người chấn động.
Nếu như người thường tùy tiện ăn tiên đan, khả năng không cách nào trực tiếp thừa nhận dược lực quá bá đạo của nó.
Tuy rằng Dưỡng Nguyên Đan cũng tương đối ôn hòa, nhưng nếu cho người thường cứ thế ăn vào căn bản không thể hoàn toàn tiêu hóa dược lực, có thể nói là sẽ rất lãng phí.
Dịch Thư Nguyên trực tiếp thi pháp trợ lực hòa tiên đan vào trong rượu, lại chia làm mấy phần để cho người Dịch gia uống, hai bút cùng vẽ, lấy thể chất người thường coi như vừa vặn tốt.
Rót rượu cho Dịch Bảo Khang xong, Dịch Thư Nguyên lại rót cho Triệu thị, tiếp theo là Dịch Dũng An và Lý thị.
"Ai nha, đại bá để tự ta rót là được rồi!"
Dịch Dũng An vừa mở miệng, đã bị Dịch Thư Nguyên trừng mắt liếc cho một cái.
"Ngồi xuống!"
"Dạ."
Dịch Dũng An ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng mà đợi chén rượu rót đầy lại nhịn không được tới sát ngửi ngửi.
Bầu rượu đã đến bên cạnh Dịch A Bảo, người sau liên tục khoát tay.
"Bá gia gia, ta không uống rượu!"
Dịch Thư Nguyên nói nhỏ một câu bên tai A Bảo.
"Lúc ngươi ra ngoài chơi đùa cùng một chút đồng môn thư viện dám uống, bây giờ bá gia gia rót rượu lại không uống?"
Dịch A Bảo lập tức chột dạ không thôi, theo bản năng nhìn phụ mẫu và gia gia nãi nãi.
"Trưởng…trưởng bối mời, không dám từ…"
Rót một vòng xong, Dịch Thư Nguyên lại rót cho mình rượu bình thường.
"Sư phụ, còn con nữa…"
"Trẻ con uống rượu cái gì?"
"A…"
Thạch Sinh hơi thất vọng, người khác không biết, nhưng nó đoán được, sư phụ khẳng định đã đánh tráo rượu trong bình rồi!
"Đến, để ta mời mọi người một chén, cạn!"
"Mời huynh trưởng!"
"Mời đại bá!"
Mấy người ngửi mùi rượu thôi đã có chút thèm rồi, ngay cả hai nữ quyến cũng cùng nhau nâng chén, vốn định nhấp qua một chút rồi thôi, nhưng rượu vừa chạm vào bờ môi đã theo đầu lưỡi trượt vào tới yết hầu.
Mấy người chỉ cảm thấy một cỗ mùi rượu trong veo tràn ngập trên đầu lưỡi, càng có một cỗ cảm giác ấm áp chảy vào trong bụng, kéo dài tới tất cả xương cốt tứ chi, thân hình cũng theo đó ấm thêm vài phần.
Dịch Bảo Khang nhịn không được tán thưởng một câu.
"Dũng An, rượu hôm nay rất ngon, ngửi qua thôi đã thấy thoải mái, về sau cứ đi tới Lý Trang quán mua rượu!"
"Vâng phụ thân!"
Đan khí kỳ hương của tiên đan cũng nhẹ nhàng tán dật một chút, lại khiến một thân ảnh lưng gù hiện thân ở ngoài viện của Dịch gia.
Thổ địa công đứng ngoài tường viện nhịn không được hít sâu một hơi, cỗ hương vị nhàn nhạt đã bị hút vào trong mũi, thân hình và khí tức hơi rung chuyển một chút.
"Sao ta lại không có một vị trưởng bối là tiên nhân chứ."
Sau khi thầm than một câu, thổ địa công lại độn vào dưới mặt đất biến mất.
!
Dịch Thư Nguyên đã quyết định rời đi, mặc dù người Dịch gia cũng khuyên bảo, nhưng dĩ nhiên là không ngăn được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Thư Nguyên dắt Dịch A Bảo bước lên trên đường quay về thư viện Nguyệt Châu, đợi tiễn A Bảo đi vào trong thư viện hắn mới quay người rời đi.
Bên cạnh phường Văn Hoa của thành Nguyệt Châu, trong một nhà tửu lâu trên đường phía đông, Tào Ngọc Cao đã biến ảo thành một thân thường phục ngồi uống một mình trước cửa sổ, Hôi Miễn lại vô cùng hăng say với một bàn thức ăn trước mặt.
Dịch Thư Nguyên được tiểu nhị dẫn đi lên lầu, sau đó trực tiếp bước đến bên cửa sổ.
Tào Ngọc Cao quay đầu nhìn Dịch Thư Nguyên, không chút ngạc nhiên về việc hắn đến.
"Mặc dù Tư Tử Xương đang bế quan trong tĩnh thất, nhưng bị ma niệm vây khốn, khí tức có chỗ tán dật, nhìn qua tiên linh khí trên thân đối phương, hẳn là xuất sư đồng môn cùng vị bằng hữu Công Tôn Dần của ta!"
Đây cũng chính là pháp mạch tương liên vận số rồi, mặc dù có chỗ hiện có chỗ không hiện, nhưng nếu như vô cùng hiểu rõ đối với pháp mạch của bọn họ, sau khi gặp gỡ vẫn có thể cảm giác ra được.
Mà dĩ nhiên quan hệ của Tào Ngọc Cao và Công Tôn Dần rất tốt, sau hai ba ngày quan sát đã đoán ra được.
Dịch Thư Nguyên trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bàn, thậm chí trên bàn đã chuẩn bị sẵn bát đũa cho hắn, hắn gắp một miếng đồ ăn đưa vào trong miệng chậm rãi nhấm nháp, sau khi nuốt xuống mới không nhanh không chậm hỏi thăm.
"Nói như vậy, trước đây Tư Tử Xương đã gạt ta?"
Tào Ngọc Cao lắc đầu.
"Ngược lại cũng chưa chắc, thời điểm Công Tôn Dần quen biết ta mới tu hành chưa được 30 năm, sau đó trở thành bằng hữu tương giao cùng ta, đã từng đề cập tới sự tình sư môn, càng tâm sự về trở ngại khi tu hành, nhưng y quả thật chưa từng đề cập tới Tư Tử Xương."
Nói như vậy xong, Tào Ngọc Cao lại bổ sung thêm một câu.
"Lấy tính tình của Vân Thúy Tiên Ông, nếu như Tư Tử Xương cũng là đồ đệ của lão, quả thật có khả năng sư huynh đệ bọn họ không hề biết nhau!"
Dịch Thư Nguyên hơi sững sờ, nghe qua Tào Ngọc Cao nói về Vân Thúy Tiên Ông như vậy, hắn lập tức cảm thấy người sư phụ này có chút không đáng tin cậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận