Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 397: Hoàn thành tâm nguyện (1)

Thời điểm Dịch Thư Nguyên cùng Giang Lang thảo luận về việc luyện chế pháp y, một phía khác cũng truyền đến những tiếng kinh hô cùng âm thanh cười vui, thực tế thì tiếng thanh thúy non nớt của Thạch Sinh cùng với Đỗ Tiểu Lâm là rõ ràng nhất.
Dịch Thư Nguyên thu hồi linh châu trong tay, nhìn về phía tiểu cô nương vẻ mặt tươi cười bên đó.
Lúc đầu Đỗ Tiểu Lâm vốn gầy đến có chút thoát tướng, sau vài ngày được cứu ra, lúc này trên người thịt thà đã nhiều hơn chút điểm, khí sắc cũng tốt hơn nhiều, tin tưởng sau khi hoàn toàn khôi phục, cũng sẽ ục ục trắng nõn nà như là Thạch Sinh.
"Ài."
"Lão Dịch, ngươi thở dài cái gì?"
Giang Lang hỏi một câu, thuận theo ánh mắt của Dịch Thư Nguyên nhìn lại, cũng không cảm thấy có cái gì dị thường.
"Ngươi không phải vừa hưng phấn lại thấy đáng tiếc với việc đến Thái Âm Cung sao?"
Giang Lang quay đầu.
"Ha ha, không thể thấy Thái Âm tiên tử quả thật đáng tiếc, nhưng mà có thể thấy được bộ dáng bây giờ của ngươi, vậy cũng đáng giá rồi! Nhưng mà, ý của ngươi là…"
Nói qua, Giang Lang nhìn về phía Đỗ Tiểu Lâm, vừa nãy lúc Dịch Thư Nguyên xem xét trạng thái của tiểu cô nương này, y cũng đã để ý tới một chút phản ứng.
"Có chút ý tứ đó, nhưng lại có chỗ bất đồng."
Dịch Thư Nguyên nói với vẻ thần bí, Giang Lang có chút nghe không hiểu, nhưng mà hai người cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì đã có người ngự gió đến bên ngoài lầu các.
Dịch Thư Nguyên cũng không chờ ở chỗ cũ, mà lấy tay chống đất, từ trạng thái nằm nghiêng nửa người đứng lên.
Giang Lang cũng từ trên bàn ngồi dậy, cùng Dịch Thư Nguyên đi về phía ngoài lầu các.
Một cơn gió thổi xuống đất, người trong gió chính là đại cung chủ Thái Âm Cung Sư Duy.
"Sư đạo hữu!"
"Dịch tiên trưởng, Giang Long Vương!"
Giang Lang chỉ vào Dịch Thư Nguyên nói.
"Sư đạo hữu nói sai rồi, vị này cũng không phải là Dịch Thư Nguyên, nàng gọi là Mịch Ly!"
"A?"
Sư Duy rõ ràng bị Giang Lang nói cho có chút sững sờ, khóe miệng Dịch Thư Nguyên hơi giật giật một cái, giải thích một câu.
"Tại hạ biến hóa tương đối đặc thù, đây là tên sau khi biến hóa, xưng hô của Sư đạo hữu không có vấn đề gì, mà Giang huynh nói như vậy cũng không sai, nhưng mà vẫn là hy vọng mọi người không nên tùy tiện truyền việc này ra ngoài."
Loại tiên pháp hoàn toàn biến hóa thành một người khác này quả thực đúng là không thể tưởng tượng được, mọi người đều hiểu rõ thâm ý trong đó, Sư Duy và Giang Lang tự nhiên cũng vậy.
"Ừ, tiên trưởng yên tâm!"
"Ta khẳng định sẽ không nói lung tung."
Dịch Thư Nguyên nhếch khóe miệng nhìn thoáng qua Giang Lang, người ta muốn nhắc chính là ngươi!
Ba người cũng không đi vào bên trong lầu, liền đi đến chiếc bàn gỗ dưới mái hiên bên ngoài lầu các ngồi xuống, mà Sư Duy cũng nói rõ ràng ý đồ đến.
"Yêu hồn Tư Không Triết mặc dù đã chết tâm, nhưng lại hận chúng ta thấu xương, bất luận dùng thủ đoạn nào cũng không nguyện nhiều lời, chỉ là nói rõ một kích linh châu đánh ra, chính là thần hồn còn sót lại của sư muội."
Giọng nói của Sư Duy nghe thì bình tĩnh, nhưng ít nhiều cũng toát ra vài phần cô đơn.
"Thật ra không cần gã nói ta cũng hiểu rõ, sư muội ở bên trong luân hồi, thần hồn đã bắt đầu tản ra, cho dù không có kiếp nạn này, chỉ sợ cũng không quay về được.”
“Vẫn là hy vọng hai vị cũng không truyền tin này ra bên ngoài, hy vọng ngày sau Thái Âm Cung ta có đệ tử có thể trổ hết tài năng, chân chính đảm nhiệm được cái danh hiệu Thái Âm tiên tử này!"
Giang Lang nhìn Sư Duy, sau đó đưa mắt nhìn qua Dịch Thư Nguyên, dù sao y cũng không biết nói cái gì.
Dịch Thư Nguyên trầm mặc một lát, sau cùng vẫn là mở miệng.
"Một kích của linh châu, quả thật đánh ra nguyên linh của Thái Âm tiên tử, nhưng cũng không thể nói nguyên linh của nàng liền hoàn toàn tản ra."
Chuyện này về tình về lý, đều khó có khả năng giấu giếm người Thái Âm Cung.
Dịch Thư Nguyên nói xong câu đó, trong thần sắc nghi ngờ của Sư Duy, nhìn tới bên trong lầu các.
"Tiểu Lâm, tới đây ! ".
"A? Đến ngay!"
Nghe Dịch Thư Nguyên gọi mình, Đỗ Tiểu Lâm đầu tiên là lên tiếng, sau đó nhanh chóng đứng dậy, kích động chạy tới phía hắn.
Đợi tới khi chạy tới nơi, Đỗ Tiểu Lâm trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Dịch Thư Nguyên, nhìn Giang Lang cùng Sư Duy một chút, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Dịch Thư Nguyên hỏi một câu.
"Tiên sinh ngài gọi ta?"
"Ừ!"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, vuốt vuốt tóc hài tử, sau đó lấy ngón tay điểm nhẹ vào mi tâm Đỗ Tiểu Lâm một cái.
Ấn ký màu đỏ vốn đã biến mất kia lại hiện ra, như một vết son phấn đỏ thẫm.
"Trên người Tiểu Lâm cũng có nguyên linh của Thái Âm tiên tử, có lẽ còn nhiều hơn một ít so với số nguyên linh Tư Không Triết bức ra! Một kích lúc nguyệt thực kia, cũng làm cho nguyên linh bên trong thần hồn của Tiểu Lâm hiển hóa ra ngoài."
Trên mặt Sư Duy lộ ra vẻ kinh hãi, theo bản năng tới gần Đỗ Tiểu Lâm, đồng thời cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Đỗ Tiểu Lâm, một đạo ánh sáng mông lung từ trên tay Sư Duy lan tràn đến cánh tay Đỗ Tiểu Lâm, sau đó càng là lan tràn tới khắp toàn thân.
Đợi Sư Duy buông lỏng tay ra, tia sáng kia lại không tiêu tán đi.
Đỗ Tiểu Lâm tò mò nhìn xem trên người mình, sau đó thấy một dải lụa tản ra hào quang bảy màu vờn quanh đến trên người mình.
"Tiên sinh?"
Dịch Thư Nguyên nhìn tiểu cô nương bên cạnh tựa như từ trên lớp da lộ ra quang huy nhàn nhạt, lộ ra một nụ cười an tâm với nàng.
"Không có chuyện gì đâu!"
Đỗ Tiểu Lâm lập tức liền lộ ra nụ cười, lấy tay bắt lấy tấm vải lụa khoác trên người chơi đùa, cảm thấy nó thật xinh đẹp.
Nét mặt của Sư Duy từ khẽ nhíu mày đến lộ ra kinh hãi, sau cùng lại hóa thành vui mừng.
"Tiên trưởng nói không sai, hiện giờ trên người của đứa nhỏ này quả thật có khí tức thần hồn của sư muội."
Chỉ là nói xong, trên mặt Sư Duy cũng lộ ra u buồn.
"Chỉ là bởi vì sự tình lần này, nguyên linh không trọn vẹn lại sớm hiển hóa ra ngoài tương dung cùng bản thân, về sau mặc dù sư muội có thể tìm về chút ít ký ức, nhưng có lẽ cũng không còn là người mà ta quen biết nữa."
Đối với cái này Dịch Thư Nguyên cũng là cười nói.
"Ảo diệu của Thái Âm Hoá Sinh là ở chỗ hoá sinh, mặc dù nguyên linh nguyên vẹn, nhưng kiếp này cũng không phải là kiếp trước!"
Sư Duy sững sờ nhìn Dịch Thư Nguyên, những lời của nữ tiên trước mắt này, chính là chí lý của tiên đạo tu chân, lại điểm ra vào loại trường hợp này, dù là Thái Âm Cung nàng, cũng có vài phần cảm giác hoảng hốt.
Giờ phút này tấm tơ lụa khoác trên vai đã về tới trên người Sư Duy, vầng sáng bên ngoài thân thể Đỗ Tiểu Lâm cũng dần dần biến mất, chỉ có mi tâm vẫn còn đỏ thẫm như máu.
Đỗ Tiểu Lâm kề đến bên cạnh Sư Duy, tiếp tục đi bắt tấm tơ lụa khoác trên vai kia.
Sư Duy nhìn một màn này, dần dần hoàn hồn, thấp giọng nói với Dịch Thư Nguyên.
"Đa tạ tiên trưởng chỉ điểm, Sư Duy có một cái yêu cầu quá đáng!"
"Mời nói!"
Sư Duy bắt lấy tơ lụa khoác trên vai, đưa cho Đỗ Tiểu Lâm, người sau vừa sờ lại vừa kéo, lộ ra thập phần vui vẻ.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của tiểu cô nương, trên mặt Sư Duy lộ ra nụ cười thư thái, nhẹ giọng nói.
"Ta hy vọng có thể giữ Tiểu Lâm ở lại Thái Âm Cung, tu hành Thái Âm diệu thuật, đạo hạnh nhất định có thể tiến triển cực nhanh! Lại nói Tiểu Lâm dù sao cũng là tiểu cô nương, mà tiên trưởng dẫu sao..."
Sư Duy vốn định nói rằng Dịch Thư Nguyên dù sao cũng là nam tử, sẽ có nhiều bất tiện, nhưng khi nhìn Dịch Thư Nguyên hóa thành bộ dạng Mịch Ly, lời này cũng có chút không xuất ra khỏi miệng được.
Dịch Thư Nguyên ngược lại không có ý tứ cướp người, chỉ là bình tĩnh đáp lại.
"Việc này cần quan tâm tới ý nguyện của Tiểu Lâm là được, nhưng mặc kệ nàng có muốn ở lại Thái Âm Cung hay không, ta nghĩ rằng nàng cũng nên trở về nhà trước đã, nên trở về xem gia gia của nàng, lão nhân gia khẳng định vẫn lưỡng lự không đi, đang chờ đợi tôn nữ của mình trở về đấy."
Khi đang nói chuyện, Dịch Thư Nguyên cũng nhìn về phía Vương Vân Xuân bên kia.
Thật ra đám người Thạch Sinh cũng đã lưu ý tới bên ngoài rồi, chỉ là Dịch Thư Nguyên không kêu bọn họ chạy tới, cho nên cũng không dám tới quấy rầy.
"Đây là tự nhiên!"
Cho đến hôm nay, Sư Duy cũng đã rõ ràng sự tình bên Vương Vân Xuân, tự nhiên cũng khẳng định không thể nào không để ý tới gia gia cùng với phụ mẫu của Đỗ Tiểu Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận