Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 184: Đi cũng vội vàng (2)

"Cải biến?"
Lão giáo đầu thoáng có chút kinh ngạc.
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu.
"Bằng hữu kia của ta nói, nội dung của cuốn sách này quả thật bất phàm, nhưng mà nội dung trước kia không thể nhập sâu, luyện lâu nhất định sẽ mệt mỏi bệnh tật, bây giờ sau khi cải biến qua rồi có thể khu trừ tai họa ngầm."
Lời này của Dịch Thư Nguyên đúng là nói cho lão giáo đầu nghe, lão đã nghiên cứu cuốn bí tịch này vài thập niên, thân thể đã sớm hao tổn quá nhiều.
Dựa theo chính xác phương thức hiện giờ chậm rãi điều trị, có lẽ có thể dần dần dưỡng thân thể tốt hơn.
Mà lão giáo đầu nghe vậy lập tức mở sách, phát hiện nguyên lai dưới tờ tranh vẽ xưa cũ lại có thêm một trang giấy.
Trên tờ giấy này trên đồng dạng vẽ lấy một chút tư thế, bất luận là tiểu nhân luyện công hay là tư thế chi tiết, đều càng thêm xuất sắc, trình tự hơi có chút không giống trước kia, bên cạnh còn có một chút khẩu quyết phụ trợ.
Giống như đúc một tờ đưa cho Đoạn Tự Liệt kia, đồng dạng văn tự đồng dạng cảnh thị, cũng đồng dạng thiếu đi Dịch Thư Nguyên thôi diễn ra tư thế thứ mười ba.
Chỉ là những thứ khẩu quyết này cũng đã trực chỉ toàn bộ tinh yếu của quyển sách, tổng kết tinh luyện lại nội dung mà người viết sách không biểu đạt ra, thậm chí sửa cũ thành mới, biến hóa đằng sau càng là hóa mục nát thành thần kỳ.
Lão giáo đầu đã nghiên cứu bản bí tịch này mấy mươi năm, khẩu quyết nhất niệm nhìn lại một chút những tư thế này, lập tức có thể cảm giác ra bất phàm, càng phẩm lại càng cảm thấy là như thế.
"Cái này, cái này... ."
Nhiều năm như vậy, là mình một mực tự mình thiếu hụt sao.....
Cũng chính là sai một ly đi nghìn dặm, có thể nói đây cũng không phải là cùng một loại bí tịch.
"Bằng hữu của tiên sinh họ gì tên gì, có phải là danh túc giang hồ gì đó không?"
"Ha ha ha ha ha... Cái gì mà danh túc giang hồ? Cùng một dạng với Dịch mỗ, bất quá là một kẻ tiểu tốt rảnh rỗi, hắn họ Long, tên Phi Dương, tên ngược lại là rêu rao."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên liền cầm lên chổi lông gà trong tay, lại bắt đầu phủi bụi đất.
Mà lão giáo đầu cầm lấy bản bí tịch kia, trong lúc nhất thời lại có chút ít không biết làm sao.
Hôi Miễn trốn ở bên giá sách cười trộm, Long Phi Dương không phải là tiên sinh biến thành sao, thật thú vị!
"Dịch tiên sinh, vậy... ".
"Lục giáo đầu, Dịch mỗ lại không luyện võ công, lưu lại sách này cũng không có gì dùng, ngươi hãy cầm về đi thôi."
Lão giáo đầu cũng không biết mình làm sao rời khỏi kho sách nữa, chờ khi đi đến chỗ ở của mình, lão mới lần nữa cẩn thận mở ra cuốn sách ra.
Ngoại trừ hình vẽ cùng khẩu quyết, một hàng chữ dưới đáy cũng tương đối dễ làm người khác chú ý.
"Vững thân bồi nguyên, điều dưỡng căn cơ, chớ tuỳ tiện cho người khác biết, có thể đọc xong hủy đi, nếu là hạng người có thiên tư xuất chúng lại cần cù, lúc luyện tập có thể thôi diễn thức thứ mười ba."
Lão giáo đầu lầm bầm đọc những lời này, trái tim vẫn có chút hoảng hốt như cũ, cái này có chút vớ vẩn, nhưng trong lòng lại ẩn có kích động không cách nào ức chế.
Lúc Dịch Thư Nguyên rời khỏi huyện nha cũng rất nhẹ nhàng, chỉ cầm theo một chút vật phẩm của mình, không hề động đồ vật vốn có của kho sách.
Đương nhiên, Dịch Thư Nguyên cũng chưa quên nhận lương bổng còn dư lại.
Tuy rằng thời gian so với dự tính ngắn hơn rất nhiều, nhưng biên soạn huyện chí là công việc tính tiền theo chất lượng, cũng không phải cần đúng hạn mới được, sớm muộn gì tổng số lượng đều là như thế.
Cộng thêm tiền đã lĩnh lúc trước, cùng với huyện nha cho khen thưởng kèm theo.
Biên soạn xong một bộ huyện chí, Dịch Thư Nguyên tổng cộng được 72 lượng bạc, coi như là tạm thời rủng rỉnh.
Nên cầm đã cầm rồi, nên giao cũng đã giao rồi, Dịch Thư Nguyên cũng không kinh động người nào, vừa để đơn xin từ chức xuống trên thư án trong kho sách, liền trực tiếp rời khỏi huyện nha.
Về cái hồ lô rượu kèm theo kia, Dịch Thư Nguyên cũng đã thu vào trong tay áo của chính mình, nửa năm này hắn cũng không phải là tu hành cho vui.
Thuật Nạp Tàng thật ra chính là pháp thuật thu nạp vật phẩm, thu vào trong tay áo lấy pháp lực làm cơ sở, dựa vào ống tay áo che giấu, bình thường mà nói cũng không cần chuyên môn luyện chế quần áo.
Dù là quần áo thay đổi, cũng chỉ là chuyển cái túi mà thôi.
Lúc Dịch Thư Nguyên đi không thấy cầm theo hành lý gì, thế cho nên nha dịch thủ vệ cũng chỉ cho là hắn ra ngoài đi dạo như thường ngày, thấy cũng chỉ là đơn giản chào một tiếng, không có cảm giác sắp chia tay gì.
Ra khỏi huyện nha, Dịch Thư Nguyên lại có loại cảm giác nhàn nhạt ưu thương, nhưng rất nhanh lại điều chỉnh trở về.
"Tiên sinh, chúng ta đi đâu?"
Hôi Miễn nhô đầu ra khỏi cổ áo hỏi.
"Trước đi lấy tài liệu giấy, tuy rằng còn chưa tới thời gian ước định, nhưng chất liệu đã thành, đã có thể làm giấy được rồi."
"A, ta cũng muốn lúc nào đó có thể luyện một cái pháp khí.”
"Ngươi trước tiên tu hành căn bản cho tốt đi đã! Thải Khí Quyết luyện như thế nào rồi?"
"Gần, gần rồi... Nhưng mà lần trước tiên sinh chỉ điểm sai lầm trên phương diện ngự hỏa của ta, ta đã không tái phạm nữa rồi, hôm trước ta không có dùng cây đốt lửa liền đốt được ngọn đèn đấy!"
Chút năng lực ấy cũng khoe khoang, Dịch Thư Nguyên không biết nói Hôi Miễn cái gì cho tốt.
Nhưng mà Hôi Miễn đi vào ngã rẽ quá sâu, có thể từng chút xíu uốn nắn lại đã nói dần dần trở nên tốt hơn rồi.
Tiểu yêu này theo đuổi quá cao xa, từ lúc bắt đầu đã không chuyên tâm tu luyện phương thức của yêu tu, ngược lại hao phí quá nhiều tâm tư mân mê môn đạo của tiên đạo cùng và thần đạo.
Nhưng chưa chạm đến hạch tâm của pháp mạch, cũng không có ai chỉ điểm, ngược lại liền lạc lối.
"Cái gọi là pháp môn tiên đạo, cũng không phải là làm được một môn tiên thuật liền cho là đúng phương pháp rồi, chỉ được hình mà không đủ thần, tiên pháp cũng là bàng môn."
"Ngộ thần ý mà pháp tương tùy, yêu thuật cũng thành chính đạo! Tận lực quên đi sai lầm trước đây, biết không?"
Dịch Thư Nguyên nói đều là kết hợp thể ngộ của bản thân, lúc đầu hắn cũng không có tiên cơ, biện pháp thu thập nguyên khí thiên địa càng là cùng loại yêu tu, lại thực sự tu ra tiên linh khí.
Lấy huyễn thuật làm cơ sở, cũng có thể thôi diễn ra biến hóa của Địa Sát, đồng dạng là một ví dụ.
Cho nên Dịch Thư Nguyên hiểu rõ, pháp vô định pháp.
"Đã biết..."
Hôi Miễn thấp giọng đáp ứng một câu, không dám ba hoa, sở dĩ nó lâm vào lạc lối quá sâu, là vì nó có một quyển ngũ hành kỳ ảo "gia truyền".
Tuy là đại cương và căn bản liên quan tới ngũ hành ngự pháp, không liên quan đến tuyệt học ngũ hành ngự pháp, nhưng cũng là tiên lục chính thống.
Nói là gia truyền, thật ra chính là sau khi nó mở linh trí liền bới ra từ bên trong động.
Hiện giờ quyển sách này tạm thời ở trong tay Dịch Thư Nguyên, không riêng gì bởi vì Dịch Thư Nguyên mượn đọc, lấy thể ngộ bản thân trợ giúp uốn nắn thiếu sót trong tu hành của Hôi Miễn.
Cũng là bởi vì Hôi Miễn đã sớm coi Dịch Thư Nguyên trở thành thân nhân.
Dù Dịch Thư Nguyên sớm đã giải thích qua hắn coi như là "Mới vào tiên đạo", nhưng Hôi Miễn hiện giờ chính là thái độ tiên sinh rất lợi hại, tự thân Dịch Thư Nguyên nói cũng không tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận