Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 121: Hai bút cùng vẽ (1)

Anh hào hội tụ, triều đình chú trọng, vận số biến hóa, quỷ thần dò xét, Thiên Đình chú ý, trận đại hội võ lâm này quả thực rất náo nhiệt, Dịch Thư Nguyên cũng không định rút dây động rừng, càng hiểu rằng thân phận Long Phi Dương nhất trọng biến hóa này dù sao vẫn là giả, như vậy chỉ điểm giúp đỡ chút hậu bối đáng tin dĩ nhiên là vững vàng ổn thỏa hơn một chút.
Từ lúc Dịch Thư Nguyên rời khỏi bên phía A Phi, tâm tình của hắn rất tốt, tiểu tử này coi như không lăn lộn uổng phí, thoạt nhìn tiến bộ không nhỏ, thực tế khi hắn vạch trần một câu tâm ý hướng về võ kia, Dịch Thư Nguyên có thể trực tiếp trông thấy vận số trên người A Phi kéo lên.
Lấy trạng thái bây giờ của A Phi, trừ phi vận khí kém dữ lắm, nếu không thì không thể nào mở đầu mấy vòng liền bị đánh bại, như vậy cũng có thời gian để cho Dịch Thư Nguyên tiếp tục giúp y không ngừng nâng cao.
Người Dịch Thư Nguyên thưởng thức không chỉ có A Phi, từ trên phương diện tình cảm hắn đương nhiên hy vọng A Phi có thể tranh thủ được vị trí thứ nhất, nhưng người đáng giá vị trí này khẳng định không chỉ một mình A Phi.
Tòa thành Nguyệt Châu vừa náo nhiệt lại không có ban đêm này, cuối cùng cũng phân ra thời đoạn, thời điểm canh bốn, tuy rằng các nơi trong thành vẫn giăng đèn kết hoa như cũ, nhưng rõ ràng bắt đầu yên tĩnh trở lại, một số tửu lâu và tiệm cơm cũng đình chỉ thét to, dẫu sao nếu như người chạy đến Nguyệt Châu cảm thấy thật sự không đến được, cũng sẽ cắm trại cả đêm ở bên ngoài rồi.
Dòng người giảm bớt, những thứ đặc biệt khác cũng trở nên rõ ràng.
Dịch Thư Nguyên đi tới một con đường trong thành, tầm nhìn đảo qua ven đường, một tiểu nhị cửa hàng ngủ gật đập vào mắt hắn, thân thể lung la lung lay tựa ở cạnh cửa, một bên khác, bên trong mặt tiền cửa hàng, một đôi phu phụ đang tẩy rửa nồi chén muôi chậu, hơn nữa đang nhỏ giọng vui cười nghị luận với nhau.
Dịch Thư Nguyên nghe rất rõ ràng, cửa hàng nhỏ chỉ là một ngày cộng với một đêm này liền buôn bán lời tới mười lượng, tuy rằng mỏi mệt nhưng thực sự là khổ mà vui, thấp giọng lời nói nhỏ cũng khó mà dấu được sự kích động cùng mừng thầm.
Trong một cái cửa hàng bên kia, ông chủ đã đi nghỉ ngơi rồi, hai tiểu nhị cộng thêm một đầu bếp đổ một chút đồ ăn thừa vào một nồi, dùng lò than hầm cách thủy, cứ như vậy ngồi trong cửa hàng vừa ăn vừa nói chuyện uống rượu, lộ ra vô cùng thích ý, tới khi sung sướng phát ra tiếng cười, lúc này trên đường đi cũng trở nên hết sức rõ ràng.
Thời điểm khác biệt, đồng nhất một tòa thành thị, lại mang cho Dịch Thư Nguyên cảm thụ khác biệt.
Đi vòng vòng trong thành hồi lâu, Dịch Thư Nguyên mới đi tới trong một cái ngõ hẻm, loại ngõ hẻm này thông thường là một chút phía sau mặt tiền của cửa hàng, phần lớn là từng đoạn từng đoạn, khoảng cách giữa hai bên được dựng lên rất nhiều lều cỏ hoặc là kho củi.
Lúc này bước chân Dịch Thư Nguyên dừng lại ở trước một đống củi chồng chất, một nam tử đắp chiếc áo khoác cổ xưa, gối đầu lên hai tay nằm ngủ rất say sưa ở trên đống củi, một cây thương lớn được vải phủ lên đầu thương đặt ở ngay bên người.
Dịch Thư Nguyên vẫy tay, cây thương lặng yên không một tiếng động liền bay qua, hắn giơ tay tiếp được, chỉ cảm thấy thương này tương đối nặng nề, báng thương không phải là kim loại cũng không phải là thuần gỗ, tầng ngoài phủ chất liệu cùng loại với trúc đồng thời khảm vào mảnh đồng, càng là quét lên dày đặc lớp sơn, hiển nhiên là một cái báng thương hợp lại bằng kỹ thuật tinh xảo.
Dịch Thư Nguyên thử ngoặt ngoặt thương, cái loại trạng thái múa thương dẻo dai này khắc biệt cùng với trong tưởng tượng của hắn, cái cán thương này thẳng tắp như sắt, không thấy đường cong rõ ràng, dùng loại thương này để tạo ra thương hoa có thể nghĩ rất khó khăn, nhưng hắn lại lập tức hiểu rõ chỗ đáng sợ của loại thương hoa này.
Cảm thụ được khí cơ trên thương, chỉ là liên tưởng trong nháy mắt, Dịch Thư Nguyên tựu thật giống như hóa thân thành người cầm thương, trong đầu giũ ra một mảnh thương hoa, chính là bởi vì trình độ bền bỉ của thương quyết định tốc độ đàn hồi cùng độ mạnh yếu, thương hoa giũ ra căn bản thấy không rõ hư thật, thậm chí chỉ có một tia ảo giác giống như tàn ảnh, mà phạm vi vài thước quanh mũi thương cũng là khu vực tử vong.
Lợi hại!
Trong lòng tán thưởng một câu, Dịch Thư Nguyên nhìn về phía nam tử đang nằm, cố ý hiện ra khí tức hô hấp.
Sau một khắc Đoạn Tự Liệt liền mở mắt, theo bản năng thò tay sờ trường thương bên người, lại sờ soạng trống không, trái tim đột nhiên cả kinh, nghiêng đầu nhìn qua, vị trí gần trong gang tấc rõ ràng đứng một người, trong tay còn cầm lấy thương của gã.
Đoạn Tự Liệt nhảy lên dựng lên, đứng trên đống củi chồng chất triển khai thế quyền.
"Ai?"
Nhưng mà Đoạn Tự Liệt rất nhanh liền buông lỏng xuống, bởi vì gã mượn nhờ ánh sao mà thấy rõ người trước mặt là ai, lập tức đứng trên đống củi chắp tay hành lễ.
"Thì ra là tiền bối tặng bánh!"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, đưa thương đang cầm bên tay phải cùng bao giấy dầu bên tay trái cùng với ngón tay ôm lấy bầu rượu đều vứt qua.
"Đón lấy."
Đoạn Tự Liệt hai tay đều xuất hiện, báng thương rơi vào khuỷu tay, mà song chưởng một tay nâng bao giấy dầu, một tay bắt được bầu rượu, chỉ ngửi hương vị liền biết rõ cũng là đồ tốt.
"Còn có hào hứng ăn uống chút chứ?"
"Tiền bối có lời mời làm sao dám không tuân lời!"
Dịch Thư Nguyên cũng không nói nhảm, nhẹ nhàng nhảy lên trên đống củi, cứ như vậy ngồi xếp bằng xuống, Đoạn Tự Liệt hơi sững sờ sau đó hiện ra nụ cười, cũng ngồi xếp bằng xuống theo, mở giấy dầu bày ở trước hai người, lộ ra gà quay bên trong mặc dù sớm đã lạnh nhưng mà mùi hương lại vẫn xông vào mũi như cũ.
"Haha, ta liền không khách khí!"
Sau khi nói một câu như vậy, Đoạn Tự Liệt trực tiếp thò tay xé một cái đùi gà xuống, một cái táp tới hơn phân nửa thịt, lần thứ hai liền đưa ngay cả xương vào trong miệng nhấm nuốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận