Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 394: Tiên sinh lại chọc ghẹo người! (2)

Mà nghe Hôi Miễn nói, hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
Ngoại trừ Sư Duy ra, những người Thái Âm Cung khác đều cảm thấy không thể tin mà há miệng ra.
Mặc dù trong mấy ngày này các nàng đã sớm ẩn có suy đoán, nhưng cho tới giờ khắc này mới dám chân chính vững tin, vị nữ kiếm tiên này vậy mà thật sự là Dịch tiên trưởng?
Cái này không phải là biến ảo đi?
Giang Lang lúc trước đã thấy qua Dịch Thư Nguyên đấu pháp cùng Bắc Mang, nhưng cho dù là như vậy, nét mặt của y cũng có thể nói là đặc sắc nhất trong mọi người ở đây.
Sau khi do dự một chút, Giang Lang đi đến tới gần Dịch Thư Nguyên, nhích nhích mũi hít hà khí tức, lần nữa xác nhận không phải đầu óc mình bị hỏng.
Giang Lang nhìn qua Hôi Miễn sau đó lại quan sát quần áo người của trước mắt một chút, cuối cùng cẩn thận hỏi thăm một tiếng.
"Lão Dịch?"
Dịch Thư Nguyên nhìn y một cái, khẽ gật đầu, sau đó nói với mọi người.
"Yêu nghiệt đã bị quét sạch, chúng ta cũng nên đi ra rồi, nếu không sẽ khiến mọi người sinh ra lo lắng, hơn nữa bên trong Linh Châu Các Viện cũng có thể còn có yêu tà còn sót lại!"
"Vâng, tiên trưởng nói phải!"
"Cũng không biết tình huống bên Linh Châu Các như thế nào?"
"Có lẽ mấy người sư muội đã phong bế rồi đi?"
"Đi ra xem liền biết!"
Tiếng của Dịch Thư Nguyên hạ xuống, bầu trời bên trên tựa như xuất hiện cảnh tượng trong một mảnh sương mù, chính là núi Thái Âm bên ngoài.
"Đi!"
Sau một chữ ngắn gọn, Dịch Thư Nguyên đi đầu ngự phong bay lên, những người còn lại theo kịp phía sau, trước sau cùng nhau chui ra khỏi Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Theo một trận gió thổi qua núi, hơn mười người tựa như trống rỗng xuất hiện ở trên bầu trời.
Đợi lúc mọi người phục hồi tinh thần lại, phía dưới đã là núi Thái Âm quen thuộc.
Dịch Thư Nguyên vung tay khẽ vẫy, một tờ họa quyển đang mở hiện ra ở trên không trung, nước lũ trong tranh vẽ trong đang thối lui, lại hiển lộ ra núi sông, phần trung bộ hình như đã trải qua địa long trở mình vậy, lộ ra có chút phá toái, nhưng mà cũng chỉ là một khối nho nhỏ.
Tất cả mọi người không khỏi đều nhìn về phía tấm họa quyển bay tới này, một trận huyết chiến tiên yêu vừa mới xảy ra ở trong đó.
Họa quyển càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng nhỏ, dần dần khôi phục kích thước nguyên bản, cuối cùng bay về trong tay Dịch Thư Nguyên, đồng thời chậm rãi khép lại.
!
Đợi khi mọi người đi đến Nguyệt Nha Ổ, nhìn thấy bách tính trong tiểu thành cạnh núi vẫn làm việc và nghỉ ngơi như thường, hình như không có bất kỳ biến hóa nào, cùng với một tòa Linh Châu Các Viện đã bị trận đồ phong tỏa.
Một vị tu sĩ của Thái Âm Cung dẫn theo vài người đệ tử tu vi không cao canh giữ ở Nguyệt Nha Ổ, một số người khác lại tọa trấn ở sơn môn Thái Âm Cung.
Khi nhìn thấy trên bầu trời hiện ra tiên quang, đông đảo đồng môn ngự phong bay tới, trong lòng tu sĩ Thái Âm Cung phấn khởi, lập tức hiện thân ở ngoài Linh Châu Các Viện.
"Sư thúc!"
Sư Duy gật đầu về phía hậu bối, cùng mọi người theo gió hạ xuống, nhìn tới tòa đại viện yên tĩnh kia.
"Nơi này có biến hóa gì không?"
"Bẩm sư thúc, từ sau ngày đó, trận pháp của tòa viện các này liền phá, hơn nữa một mực không có động tĩnh gì, yêu quái bên trong khả năng đều đã rời đi, nhưng mà chúng ta cũng cẩn tuân căn dặn, chỉ phong tỏa không dò xét!"
"Làm tốt lắm!"
Sư Duy nói xong nhìn qua Dịch Thư Nguyên.
"Tiên trưởng, chúng ta vào thôi?"
"Ừ!"
Trong lúc nói, một đạo trận đồ lóe lên ánh sáng liền bị thu hồi, sau đó Giang Lang một hơi đẩy tới cửa lớn.
"Răng rắc."
Xà ngang phía sau cửa trực tiếp bẻ gãy vỡ vụn, sau đó cánh cửa "Chầm chậm" từ từ mở ra.
"A a a…"
Âm thanh hoảng sợ vang lên, hơn mười lão phu nhân già nua co lại ở một bên.
Hơn mười lão phu nhân nhìn đoàn người cưỡng ép phá cửa mà vào, không dám có bất kỳ ngăn cản nào, đám người Dịch Thư Nguyên chỉ liếc mắt quét qua liền biết rõ tất cả bọn họ đều là phàm nhân.
Sau đó mọi người trực tiếp đi tới phía sau, tiên phủ tràn ngập ánh sáng tự nhiên không còn tồn tại, mặc dù trận pháp đã phá, nhưng vẫn còn dư lại tồn huy, tòa Linh Châu Các kia vẫn lẳng lặng đứng trên đỉnh núi như cũ.
Lục soát khắp Linh Châu Các Viện, ngoại trừ mấy lão phu nhân ra, liền có một chút khỉ mặt xanh mặc quần áo, chỉ là không còn tiên quang che giấu, cả đám đều không có dạng người, trốn ở các hẻo lánh không ngừng kêu vang, nhưng cũng bị lục soát lôi từng con ra ngoài.
Những thứ này đều bị tu sĩ Thái Âm Cung mang đi.
Bọn họ cũng phát hiện mấy tiểu cô nương té trên mặt đất bên trong đại điện Linh Châu Các tổ chức tiệc rượu lúc trước, mấy tiểu cô nương hôn mê mấy ngày, chỉ còn lại một hơi cuối cùng, bị mọi người cùng nhau cứu về Thái Âm Cung.
Về phần Linh Châu Các Viện, tự nhiên bị Thái Âm Cung tiếp quản.
Thẳng đến khi mọi người lại một lần nữa trở lại khu vực sơn môn Thái Âm Cung, trận kiếp nạn này rốt cuộc cũng coi như là đã hạ màn, bao gồm cả Dịch Thư Nguyên ở bên trong, tất cả mọi người không khỏi thở dài một hơi.
Rất nhiều tu sĩ Thái Âm Cung cũng cần bế quan chữa thương, một chút sự vụ vụn vặt thì Dịch Thư Nguyên cũng không cần quản.
Sau khi trầm tĩnh lại, đối với Dịch Thư Nguyên mà nói, bây giờ vẫn còn có một chút chuyện thú vị nữa!
Dịch Thư Nguyên cùng với Giang Lang đi tới ngọn núi nơi đám người Tề Trọng Bân ở tạm, đi đến không trung trên đỉnh núi lại tạm thời dừng lại.
"Lão Dịch, ách..."
Lúc này không có người ngoài, Giang Lang muốn hỏi chút ít sự tình nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, trạng thái so với Sư Duy lúc trước chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng lời Giang Lang còn không ra khỏi miệng, Dịch Thư Nguyên đã mở miệng dặn dò trước.
"Tý nữa ta nói cái gì ngươi cũng mặc kệ, cho dù không phụ họa cũng không cần lên tiếng, có hiểu không?"
"Hả, ngươi muốn làm gì?"
Dịch Thư Nguyên cười hắc hắc, vung tay áo nhẹ nhàng phất một cái lên trên người, quần áo nguyên bản mặc trên người lập tức huyễn hóa thành y phục của Thái Âm Cung, lại tiện tay cầm đám tóc dài, liền có một nửa tóc bị vắt tới trên vai sau.
Cái này tuy rằng không phải quần áo thật, nhưng lấy đạo hạnh của Tề Trọng Bân cùng Thạch Sinh cũng không nhìn ra được, Đỗ Tiểu Lâm cùng với Vương Vân Xuân liền càng không cần phải nói.
"Ha ha ha."
Hôi Miễn trên đầu vai cũng nhịn không được bật cười, tiên sinh lại muốn chọc ghẹo người!
"Ngươi cũng đừng cười nữa, đi qua bên kia đi!"
Dịch Thư Nguyên nói xong chỉ qua Giang Lang.
"Vâng!"
Hôi Miễn ngầm hiểu, thoáng cái liền nhảy tới đầu vai Giang Lang, Giang Lang thấy một màn này có chút mơ hồ, bỗng quên mất việc đang muốn hỏi.
Trong lầu các, đám người Tề Trọng Bân nghỉ ngơi chờ đợi, mấy ngày nay mọi người ít nhiều đều có chút lo lắng.
"Có người đến!"
Tề Trọng Bân nói một câu như vậy, Thạch Sinh, Tiểu Lâm cùng với Vương Vân Xuân đều quay đầu nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy có hai người ngự phong rơi xuống đất.
Nụ cười của Thạch Sinh dừng lại.
"Làm sao chỉ có Giang tiền bối, sư phụ đâu?"
Dịch Thư Nguyên bước trước đi vào trong các, bốn người bên trong bất luận là già trẻ cũng đều đứng lên, trong mắt bốn người, đây là một nữ tiên lạ lẫm.
Trên mặt Dịch Thư Nguyên hiện lên vẻ đau thương, nhìn Tề Trọng Bân một chút, lại nhìn qua hai hài tử, sau cùng nhìn lướt qua Vương Vân Xuân, bộ dạng hình như muốn nói lại thôi, sau khi chuẩn bị một lúc mới lại nhẹ nhàng lên tiếng.
"Dịch tiên sinh đấu pháp cùng với Yêu Vương Bắc Mang trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, cuối cùng lấy kiếm thuật tranh đấu, đồng quy vu tận cùng với Yêu Vương Bắc Mang kia."
"Cái gì?"
Sắc mặt Tề Trọng Bân trắng bệch, không thể tin mà kinh hô một tiếng, Thạch Sinh cùng Đỗ Tiểu Lâm thì đã hoàn toàn ngây dại, Vương Vân Xuân lại hơi há mồm.
Giang Lang ở sau lưng Dịch Thư Nguyên không xa nghe thấy như thế, đôi mắt lập tức trợn thật lớn, thiếu chút không khắc chế được kích động lên tiếng.
"Ô ô ô, tiên sinh."
Nghe tiếng khóc nức nở, Giang Lang nhìn tới Tiểu Hôi đang kêu rên bên trên một đầu vai của mình, ánh mắt càng trừng lớn hơn, trong đầu cũng là một mảnh lộn xộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận