Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 457: Cuối cùng vẫn là không lưu lại (1)

Đường từ Thừa Thiên Phủ đến Tố Châu rất xa xôi, khi người Hoàng Đế Đại Dong phái chạy tới Tố Châu, đại doanh bên Tương Sơn thiền viện đã sớm xuất phát.
Về tình về lý bọn họ đều khó có khả năng phong tỏa Tương Sơn thiện viện trong thời gian dài, cũng không thể nào một mực tạm giam những người rõ ràng là vô tội.
Huống chi còn có một tầng tình cảm với Dịch Thư Nguyên và Long Phi Dương, cùng với Vô Pháp hòa thượng.
Về phần tăng nhân râu dài một mực không có tung tích, có lẽ cũng đúng như Vô Pháp hòa thượng nói, không phải là phàm nhân.
Sau khi binh mã rời đi, Tương Sơn thiền viện thoáng trở lên quạnh quẽ.
Khách hành hương cùng thương khách nguyên bản bị tạm giam dĩ nhiên là ngay lập tức rời đi, mà bởi vì quân lính dọn bãi và dán bố cáo ở ngoài lúc trước, cho nên cũng không có khách hành hương mới tới đây.
Thậm chí không chỉ là binh mã và khách hành hương cùng thương khách rời đi, nguyên bản hòa thượng bên trong chùa cũng đã rời đi gần một nửa.
Đa phần những hòa thượng đó bởi vì không có độ điệp, sợ bởi vì việc này mà bị liên quan đến, cho nên đã rời đi rất nhanh, còn có người thì bị hù dọa không muốn làm hòa thượng nữa, dứt khoát hoàn tục.
Trong lúc nhất thời, cả Tương Sơn thiền viện bỗng trở lên vắng vẻ hơn rất nhiều.
Sáng sớm, bộ phận quảng trường trước đại viện Tương Sơn thiền viện, một chút tăng nhân đang chỉnh đốn dọn dẹp bên trong.
Đá xanh của gần nửa mặt đất đều đã vỡ ra, thậm chí bên trên tường viện cũng có không ít đá vụn đánh ra những cái hố nhỏ, vết lõm do hai đại cao thủ Tiên Thiên đối chưởng lưu lại lúc trước càng rất rõ ràng.
Những thứ tàn phá đó cũng không phải dựa vào mấy tên hòa thượng là có thể tu sửa lại được, chỉ có thể di chuyển một chút đá vụn đi, hoặc là dứt khoát trực tiếp lấp đất lên bên trên.
Đương nhiên, Tương Sơn thiền viện cũng có chút ít tiền nhang khói tích góp, có lẽ về sau sẽ có người thiện tin quyên tiền, nha môn huyện Tam Tương cũng biểu thị sẽ tận lực hỗ trợ, sớm muộn gì rồi sẽ khôi phục lại.
Vô Pháp hòa thượng đương nhiên cũng tham dự vào, bây giờ y đã cởi bỏ chiếc tăng bào xưa cũ của mình, đổi lại thành bộ tăng bào màu rám nắng của Tương Sơn thiền viện.
Ngoại trừ tăng nhân ra, trong chùa chỉ có vẹn vẹn mấy người ngoài cũng đang giúp đỡ, Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh, cùng với duy nhất Đoạn Tự Liệt lưu lại một đoạn thời gian.
Sau khi dọn dẹp một hồi, những hòa thượng khác cũng lần lượt rời đi, không phải bọn họ lười biếng mà mấy hòn đá bên dưới căn bản quá to, không dễ di chuyển.
Tuy Vô Pháp hòa thượng đã tự phế võ công, nhưng thể phách cường tráng vượt xa người thường, còn có một thân khí lực, cho nên y vẫn đang di chuyển một số tảng đá lớn như cũ, dùng sức tới lấp những chiếc hố trên mặt đất.
Đoạn Tự Liệt cũng không mặc áo giáp, một thân thường phục cuốn ống tay áo lên, cũng xách một số tảng đá lớn tận lực lấp đầy mặt đất nơi đây.
Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh đã sớm dừng lại, nhìn Vô Pháp hòa thượng không sợ người khác làm phiền lập đi lập lại công việc, lại có thể mơ hồ cảm nhận được nội tâm yên lặng của hòa thượng.
Về phần Đoạn Tự Liệt, tuy rằng ở đây lặp lại công việc máy móc, nhưng trong đầu cũng hoạt động rất mạnh, một mực nghĩ đến một chút câu nói trong Quy Nguyên Công.
Gã ở lại nơi đây tự nhiên cũng là nhân cơ hội để thỉnh giáo hòa thượng về một chút chi tiết trong Quy Nguyên Công , cũng muốn thỉnh giáo Long Phi Dương.
Chỉ tiếc là Long Phi Dương tới lui vô tung, sau cuộc gặp mặt ngắn ngủi ngày đó đã lại biến mất.
Tuy rằng chỉ có hai người chuyển đá lớn, nhưng hiệu suất lại vô cùng cao, chưa tới một buổi cũng đã lấp kín một chút hố lớn dễ làm người khác chú ý.
Vô Pháp hòa thượng vỗ bụi đất trong tay đứng lên.
Giờ phút này nhìn lại quảng trường tiền viện, tuy rằng đá xanh trên mặt đất vẫn có nhiều chỗ phá toái, nhưng đã không còn chướng mắt nữa, chỗ đặc biệt dễ làm người khác chú ý nhất, khả năng chính là cái chỗ lõm lớn nhất nọ.
"Ngã phật từ bi."
Đoạn Tự Liệt hơi nhẹ nhàng thở ra, sau đó bỗng thư giãn tay chân, lại đưa tay vào trong ngực lấy ra Quy Nguyên Công mà hòa thượng đã hao phí một ngày một đêm viết ra, sau khi lật xem vài trang đã vận công luyện quyền ở ngay giữa sân.
Thạch Sinh cũng chạy đến chỗ gần học theo gã xuất quyền xuất cước lung tung, hình như rất thích thú.
"Đại sư, ngươi muốn một mực ở lại trong Tương Sơn thiền viện, hay là muốn tiếp tục dạo chơi?"
Câu hỏi của Dịch Thư Nguyên truyền đến, Vô Pháp hòa thượng đang nhìn Đoạn Tự Liệt cũng quay đầu qua, trên mặt cũng xuất hiện vẻ tươi cười.
"Bần tăng sẽ ở lại Tương Sơn thiền viện tu hành một đoạn thời gian, có lẽ sẽ thường trú ở đây, cũng có lẽ còn có thể hành tẩu đi."
Cũng là đợi độ điệp đúng không?
Dịch Thư Nguyên cười cười cũng không nói gì nữa, sau đó nhìn qua Đoạn Tự Liệt đang say đắm luyện công.
"Người hữu nọ của ta nói, Quy Nguyên Công của đại sư quả thật thần diệu, nhưng mà lấy Quy Nguyên Đan làm phụ trợ lại quá hà khắc."
"Tiên sinh nói rất đúng, nhưng mà Đoàn tướng quân có Long tiền bối truyền lại phương pháp rèn thể, từ trên trình độ tương đối có thể bù đắp được thiếu sót không có Quy Nguyên Đan, với thiên phú của y, nói không chừng còn có thể sửa cũ thành mới, hi vọng một ngày nào đó có thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên đi."
Dịch Thư Nguyên muốn nói lại không chỉ là Đoạn Tự Liệt, hắn xoay chuyển lời nói hỏi.
"Chủ dược của Quy Nguyên Đan, sợ là túi mật rắn của tuyết mãng đúng không?"
Vô Pháp hòa thượng lộ vẻ kinh ngạc, đừng nói là người nơi đây, ngay cả đến trong chốn võ lâm của Nam Yến cũng hầu như không có người nào biết được việc này, nguyên bản số ít người biết được bây giờ cũng đã hóa thành đất rồi.
Nhưng mà sau khi nghĩ lại, Vô Pháp hòa thượng bỗng có chút giật mình, sợ rằng vị Dịch tiên sinh trước mắt cũng không phải là hạng người phàm tục gì.
Dịch Thư Nguyên thu hồi nụ cười, bình tĩnh nói.
"Dịch mỗ đã xem qua trên một quyển điển tịch đan thuật, túi mật rắn của tuyết mãng chính là linh vật hiếm thấy trên đời, phục dụng đơn lẻ cũng có thể kéo dài tuổi thọ, công lực đại tiến, thực sự dễ dàng đưa tới chẳng lành, đại sư không thấy bất an sao?"
Nhưng mà Vô Pháp tăng nghe tới việc này, trên mặt lại không có xuất hiện gợn sóng gì.
"Họa đó tự tuyển, khổ nạn tự nhận, nếu như đây chính là thứ thuộc về bần tăng, không có gì phải bất an cả, ngã phật từ bi!"
Dịch Thư Nguyên khẽ gật đầu, nghiêng người nhìn tới phía bên trong chùa, liếc mắt có thể thấy được đỉnh của Di Quang bảo điện, dưới ánh mặt trời tạo ra một mảnh ánh vàng rực rỡ.
Như vậy cũng không được sao?
Rất hiển nhiên, Xá Lợi Tử không hề có động tĩnh gì.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên chợt bật cười lớn, thầm nghĩ mình gấp cái gì chứ, mặc dù Xá Lợi Tử không có động tĩnh nhưng nó cũng không bay trở về, chỉ có thể nói chớ gấp chớ vội, lặng chờ duyên pháp đi.
Vô Pháp hòa thượng bỗng nhiên lại hỏi một câu.
"Dịch tiên sinh, ngài vừa học thức uyên bác lại liệu sự như thần, còn thông hiểu cả Phật đạo, càng có thể thuyết phục cao nhân như Long tiền bối, bần tăng cả gan thỉnh giáo một câu, cuối cùng ngài là thần thánh phương nào?"
Trong lòng của Vô Pháp hòa thượng, Dịch Thư Nguyên hầu như có thể sánh vai với Phật Đà hóa thân, chuyên môn tới đây điểm hóa cho y, nhưng tiên sinh cũng đã nói rõ hắn tuyệt không phải là người trong Phật môn.
"Haha!"
Dịch Thư Nguyên cười một cái.
"Dịch mỗ ấy à, chẳng qua là một người kể chuyện, ưa thích dạo chơi hồng trần, nhìn thế giới muôn màu, ghi chép và biên soạn những sự tình mình chứng kiến thành chuyện xưa, tế thuyết hồng trần mà thôi…"
Nói xong, Dịch Thư Nguyên hơi có chút dừng lại, nhìn tới hòa thượng bên cạnh, tiếp tục nói.
"Ví dụ như đại sư nơi đây, một bộ Vô Pháp hòa thượng , theo Dịch mỗ xem ra vẫn còn xa xa chưa có kết thúc, ngày khác hữu duyên chúng ta sẽ gặp lại."
Cho dù bây giờ Vô Pháp hòa thượng đã bỏ xuống hết thảy, nhưng nghe Dịch Thư Nguyên nói câu này, trong lòng vẫn có một chút gợn sóng.
"Tiên sinh muốn đi rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận