Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 249: Yêu cầu quá đáng (1)

"Chư vị, trước hết Dịch mỗ xin lỗi không phụng bồi bữa ăn này tiếp được."
Dịch Thư Nguyên nói xong liền đứng lên, nhìn thoáng qua gia đinh ngoài cửa, sau đó trực tiếp đi về phía tiền viện.
Mặc lão gia liếc mắt ra ý một cái, gia đinh tuy rằng không tình nguyện nhưng cũng vội vàng đi cùng tới.
Trong phòng tiếp khách Mặc phủ, Tào Ngọc Cao đứng nhắm mắt dưỡng thần trong sảnh, bên cạnh là hai hạ nhân Mặc phủ sợ hãi rụt rè đứng cùng, một nha hoàn bưng nước trà đi lên, vừa tiến đến phòng khách trong lòng liền sinh ra cảm giác e ngại.
"Vị lão gia này, ngài, mời ngài uống trà."
Nam tử trong phòng khách hơi mở mắt nhìn qua nước trà.
"Đa tạ."
Vào ngay lúc này, gia đinh đã dẫn theo Dịch Thư Nguyên đến.
"Dịch tiên sinh đến rồi!"
Mấy hạ nhân Mặc phủ trong phòng tiếp khách nhất thời thở dài một hơi, nhao nhao lùi qua một bên, Dịch Thư Nguyên hất hất tay ý bảo bọn họ có thể rời đi, mấy người cũng liền thối lui.
Thẳng đến khi thoáng rời xa phòng tiếp khách, trong lòng mấy người hạ nhân Mặc phủ mới nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Không biết vì sao, lúc đứng gần đó cứ có cảm giác tâm tình hoảng hốt.
Mấy người hầu Mặc phủ nhỏ giọng nghị luận, cho rằng cái người tới bái phỏng Dịch tiên sinh kia nhất định là một người hung ác!
Tiếp đó nhìn thấy người trong phòng tiếp khách mở mắt, mấy người hầu Mặc phủ nhất thời sợ tới mức không dám nói tiếp nữa, vội vàng bước nhanh rời khỏi.
Tào Ngọc Cao mở mắt nhìn ra phía ngoài, thấy một người mặc thanh sam khoác áo đen kèm một đầu tóc xám bình tĩnh thong dong đi tới, không chút bị khí tức lôi thần của y ảnh hưởng, cũng biết được người này hẳn là chính chủ.
Sau khi quan sát cao thấp Dịch Thư Nguyên, Tào Ngọc Cao chỉ cảm thấy mình đang nhìn một phàm nhân có phần có khí độ, cũng hiểu rõ vị tiên nhân này đạo hạnh bất phàm.
"Các hạ chính là Dịch Đạo Tử đúng không, Lôi Bộ Tào Ngọc Cao, trước tới quấy rầy!"
Tào Ngọc Cao khom người chắp tay thi lễ, hành lễ cẩn thận tỉ mỉ.
Trực tiếp lại không kiêng kỵ như vậy sao?
Dịch Thư Nguyên ngây ra một lúc, nhìn mấy hạ nhân Mặc phủ đã đi xa một chút, lỗ tai hơi thính một chút hoàn toàn có thể nghe được, nhưng mà bọn họ cũng không hiểu ý nghĩa mấy chữ này.
Dịch Thư Nguyên đi vào phòng tiếp khách, cũng trịnh trọng chắp tay thi lễ đáp lại.
"Kẻ hèn Dịch Thư Nguyên, gặp qua Tào thần tướng!"
Tào Ngọc Cao muốn khách sáo một chút cùng Dịch Thư Nguyên, nhưng moi hết ruột gan ra cũng không biết làm thế nào để kéo gần hơn quan hệ cùng với tiên nhân du hí hồng trần.
Sau khi suy nghĩ một lát, Tào Ngọc Cao dứt khoát trực tiếp mở cái miệng túi nhỏ ở bên hông, nhập lại rút ra một cái ngọc bài rộng hai ngón tay dài một ngón tay, vả lại cột dây đỏ treo bông hoa màu trắng từ bên trong.
Dịch Thư Nguyên thu tay lại, nhìn chằm chằm đối phương, đầu tiên thấy gã trầm mặc một hồi, sau đó lại thấy gã lấy ngọc bài ra.
"Người ở đây xưng các hạ là Dịch tiên sinh, vậy ta cũng gọi như vậy đi, Tào mỗ không giỏi khách sáo cùng với người khác, từ trước đến nay có chuyện đều nói thẳng!"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười.
"Đúng lúc Dịch mỗ cũng không thích người khác quanh co lòng vòng, Tào tướng quân cứ nói thẳng là được."
Dịch Thư Nguyên vừa dứt lời, liền thấy Tào Ngọc Cao trịnh trọng đi gần tới vài bước, hai tay nắm ngọc bài đưa tới.
"Vật này chính là lệnh dự thiệp của Thiên Đế, bằng cái này có thể lên thang trời đi qua thiên môn, nếu như Thiên Đình tổ chức thịnh hội, sứ giả cũng dễ dàng tìm được tiên sinh để đưa thiếp mời hơn!"
Người này cũng quá trực tiếp đi? Thật sự là không thèm thăm dò một chút liền đi thẳng vào vấn đề?
Dịch Thư Nguyên khẽ nhíu mày, cái ngọc bài này tựa hồ là rất không tệ, nhưng mà thuận tiện đưa thiếp mời, phải chăng nói rõ cũng thuận tiện tìm được chính mình, biết mình ở chỗ nào?
Thông thường tiên tu đoán chừng sẽ không quá thích? Khỏi phải nói tiên tu thông thường, Dịch Thư Nguyên cũng không khỏi suy nghĩ nhiều.
Thấy Dịch Thư Nguyên nhíu mày, Tào Ngọc Cao cũng không phải là hoàn toàn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, liền giải thích một câu.
"Ngày bình thường nếu như vô sự, Thiên Đình tuyệt sẽ không dò xét tiên sinh, nếu như Dịch tiên sinh cảm thấy không ổn, cũng có thể đặt tấm lệnh này ở trong nhà, Thiên Đình đưa thiếp mời sẽ chuyển đến chỗ môn nhân của tiên sinh, để cho bọn họ chuyển giao thay là được."
Được rồi, bán cho Thiên Đình một cái mặt mũi vẫn là cần thiết.
Hơn nữa Dịch Thư Nguyên quả thật thấy rất hứng thú với việc lên Thiên Đình xem các loại sự tình như thịnh hội, lấy tính tình đi khắp thế giới của hắn, không có tấm lệnh bài này nói không chừng thật sự đúng là không tìm được hắn.
Dịch Thư Nguyên cũng không do dự nhiều nữa, vẫn là thò tay nhận lấy.
"Đa tạ ý tốt của Thiên Đế!"
Khách sáo một câu, đồng thời Dịch Thư Nguyên cũng cúi đầu nhìn kỹ ngọc bài.
Tấm ngọc bài này dùng chất ngọc cực kỳ nhẵn mịn, tuyệt đối là thượng phẩm khó gặp, phía trên có khắc từng đạo vân mây, chính giữa khắc hai chữ không phải thủ pháp văn tự thông thường bây giờ, nhưng Dịch Thư Nguyên nhận ra, ý là "Tiên Tôn".
Vừa nhìn thấy hai chữ này, trong lòng Dịch Thư Nguyên liền "Vãi chưởng" một tiếng.
Danh tiếng lớn như vậy? Cái này không tốt lắm thì phải?
Dịch Thư Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tào Ngọc Cao.
"Xin hỏi Tào lôi tướng, Thiên Đình chia thẻ bài cho tiên tu, phía trên đều là chữ này sao? Dịch mỗ chỉ là một người nhàn tản hồng trần, như thế nào xứng được hai chữ 'Tiên Tôn' này chứ?"
Tào Ngọc Cao hình như nhớ lại cái gì, cũng đã từng có người phản ứng không sai biệt lắm như này ở trước mặt gã, gã lập tức kéo căng da mặt, lộ ra vẻ tươi cười hiếm có.
"Trước kia là không có, nhưng sau khi xảy ra một chút chuyện không thoải mái, từ đó về sau liền có người khuyên, Thiên Đế liền đổi toàn bộ loại lệnh bài này thành 'Tiên Tôn'."
Chuyện không thoải mái?
Dịch Thư Nguyên phát tán sức tưởng tượng phong phú của mình, đã nghĩ ra bộ dáng của mấy tiết mục kể chuyện ngắn.
"Còn có một việc, cũng là một nguyên nhân lớn mà Tào mỗ tới đây hôm nay."
"A? Chuyện gì, tướng quân cứ nói đừng ngại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận